Trong phòng khách, Cố khải nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Bọn họ làm gì chọc tới cậu rồi hả?"
Anh ta nhìn ra được, Phó Cảnh Ngộ lần này mời ông Tô cùng Tô Lâm Hoan đi ra đây, chính là muốn cảnh cáo.
Nếu không, với tính cách của Phó Cảnh Ngộ, để cho Anh cùng ông Tô ăn cơm là truyện không thể nào xảy ra.
Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh nói: "Không có gì!"
Cố khải nhẹ nhàng cười một tiếng, "Không có mới là lạ, tính cậu ra sao tôi còn không rõ ràng sao?"
"Chừng nào thì Anh mới rời khỏi Tô thị?" Phó Cảnh Ngộ nhìn Cố khải, lại hỏi vấn đề cũ.
Anh luôn hy vọng Cố khải có thể đầu quân cho mình, dù sao trong mắt anh, Cố khải chính là một nhân tài hiếm có.
Cố khải nói: "Còn chưa nghĩ ra."
Thái độ của anh ta vẫn giống như trước.
Phó Cảnh Ngộ thành khẩn nói: "vậy anh suy nghĩ thật kỹ đi, cho tôi câu trả lời sớm một chút."
"Cảnh Ngộ." Cố khải lật bài, " Cậu biết tôi sẽ không có khả năng tới chỗ cậu mà."
"Tại sao?" Phó Cảnh Ngộ nói: "anh cảm thấy chỗ tôi không bằng Tô thị sao? Anh cảm thấy những thứ Tô Chấn Đông có thể cho Anh tôi không cho được sao?"
Phó Cảnh Ngộ thực sự rất coi trọng nhân tài, nhất là Cố khải, luôn muốn đào Anh ta về.
Cố khải nhếch mép lên, "Tôi biết cậu có thể cho tôi rất nhiều thứ, chỉ là tôi nỗ lực lâu như vậy, đối với Tô thị có tình cảm sâu sắc rồi. Ban đầu vào nơi này, cũng là chị cậu giới thiệu! Cậu xem, đã nhiều năm như vậy, tôi cũng không thể nói đi là đi, đối với tôi mà nói là vô trách nhiệm, đối với Tô thị cũng vậy."
Cố khải rất có năng lực, công ty không ít người, bao gồm hội đồng quản trị cũng đều ủng hộ anh ta.
Nếu anh ta thật muốn đi, đối với Tô thị mà nói sẽ tạo ra hỗn loạn rất lớn.
Là một đứa con riêng, lúc trong tay không có cái gì, thì Tô thị này chính là thành tựu lớn nhất của anh ta.
Nếu như đứng núi này trông núi nó, nói đi liền đi, há chẳng phải là vong ân phụ nghĩa?
Anh ta đã nói ra như vậy rồi, Phó Cảnh Ngộ ngược lại có điểm không biết nên nói như thế nào.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Tôi vẫn hy vọng anh có thể cân nhắc một chút."
Mọi người nhớ like và bỏ phiếu để mật có động lực bão nhé!