Mục lục
Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phồn Tinh không buồn tranh cãi với bọn, đi tìm chỗ để ngồi xuống.

Lâm Vi trả sách hai ngày trước mượn Diệp Phồn Tinh lại, nói: "Người mà báo mạng đưa tin là cậu thật à?"

Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới ngay cả Lâm Vi cũng hỏi như vậy, "Không giống mình à?"

Chuyện cô và Phó Cảnh Ngộ ở bên nhau không phải Lâm Vi hôm nay mới biết.

Nghe thấy Lâm Vi hỏi như vậy, Diệp Phồn Tinh cũng cảm thấy rất ngỡ ngàng.

Lâm Vi cười nói, " Chú Phó là muốn công khai cho cậu một danh phận đây mà?"

Mấy ngày trước còn bất bình thay Diệp Phồn Tinh, bây giờ nhìn thấy động thái của Phó Cảnh Ngộ thật không còn gì để oán trách nữa.

Diệp Phồn Tinh nói: "Không, mình chỉ bám đuôi anh ấy tham gia hoạt động thôi, chẳng biết là ai chụp trộm nữa, đúng là rỗi hơi mà."

Diệp Phồn Tinh căn bản chưa từng nghĩ Phó Cảnh Ngộ sẽ chủ động tung tin ra ngoài, bởi vì cô cảm thấy, Phó Cảnh Ngộ không phải là người rỗi hơi như vậy.

Lâm Vi nhìn Diệp Phồn Tinh, "Chuyện của cậu và Cố Vũ Trạch kia, chú ấy đã biết chưa?"

Không biết mới là lạ đấy!

Diệp Phồn Tinh tỉnh bơ nói: " Anh ấy biết rồi."

"Không giận cậu đấy chứ?" Lâm Vi cũng rất tò mò.

Phát sinh chuyện như vậy, Phó Cảnh Ngộ chẳng những không giận Diệp Phồn Tinh,mà còn kiêu ngạo mà dẫn cô đi xuất hiện công khai, cũng coi là chân ái rồi.

Diệp Phồn Tinh nói: "Tức giận rồi."

Mặc dù Phó Cảnh Ngộ không cãi nhau với cô, nhưng Diệp Phồn Tinh biết, chuyện này anh vẫn để trong lòng.

Chỉ có điều, là một người đàn ông chín chắn trưởng thành, anh rất biết tiết chế, sẽ không bởi vì những chuyện như này mà bỏ mặc cô.

Lâm Vi nói: " Thế lúc chú ấy tức giận có phải rất đáng sợ không? Mình thấy chú ấy rất nghiêm khắc, bình thường chú ấy còn chẳng nói chuyện với mình bao giờ."

"..." Diệp Phồn Tinh nhớ tới chồng mình, cười nói, " Làm gì tới mức đấy, anh ấy đâu có hung dữ đến vậy?"

Cô vẫn cảm thấy Phó Cảnh Ngộ còn dễ nói chuyện chán, chỉ là một số lúc hơi nghiêm túc mà thôi.

Làm gì mà nghe Lâm Vi nói lại đáng sợ đến thế?

Lâm Vi nói: " Mình nghe nói, chuyện Cố Vũ Trạch đi du học là do chú ấy sắp xếp."

" Anh ấy cũng là vì muốn tốt cho cậu ta thôi." Cố Vũ Trạch có ở lại thì cũng chỉ làm cho mọi người đều không thoải mái.

Phó Cảnh Ngộ đưa ra quyết định này cũng chẳng có gì không tốt cả.

Diệp Phồn Tinh cũng không cảm thấy anh làm gì sai.

Lâm Vi cười nói, "Nhưng mình lại cảm thấy chú ấy sợ Cố Vũ Trạch ở lại sẽ cướp cậu nên mới sắp xếp như thế?"

"..." Diệp Phồn Tinh dừng một chút, nói: " Mình không thích Cố Vũ Trạch, coi như cậu ta không đi du học, mình và cậu ta cũng sẽ không có kết quả. Cho nên Cố Vũ Trạch có đi hay ở thì cũng như vậy thôi."

Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Diệp Phồn Tinh đều cảm thấy, Phó Cảnh Ngộ làm đúng.

Cho dù là bởi vì cô đi chăng nữa!

Coi như là bởi vì cô mà Cố Vũ Trạch phải đi du học thì sao?

Đó cũng là vì anh quá yêu, quá để tâm đến cô mà thôi.

Lâm Vi nói với Diệp Phồn Tinh: "Gần đây cậu có liên lạc với Cố Vũ Trạch không?"

Mặc dù đang ở nước ngoài, nhưng Cố Vũ Trạch vẫn liên lạc thường xuyên với người trong đội game.

Diệp Phồn Tinh lắc đầu, "Không có."

Sau khi Cố Vũ Trạch đi, cô chưa từng hỏi đến chuyện của hắn.

Cô và Cố Vũ Trạch sớm đã là người của hai thế giới, cô cũng không muốn lãng phí tinh lực cho con người này.

Ai bảo cô là một người thù dai chứ!

Theo mọi người, người cũ còn thương thì phải làm gì? Có nên tha thứ cho người đã từng làm mình tổn thương hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK