Diệp Phồn Tinh đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, nhìn lấy dáng vẻ kia của Nhiếp Vân Đóa, nói với Phó Cảnh Ngộ: " Em có chút không muốn sinh con nữa rồi."
"..." Phó Cảnh Ngộ khóc thầm trong lòng, cho hỏi anh đã làm sai điều gì rồi chứ?
Anh không hiểu nói, " Sao thế?"
Diệp Phồn Tinh nói: " Chắc cô Bình rất yêu thương con cái nhỉ? Nhưng chỉ vì công việc nên mới không có thời gian giành cho con cái, anh nhìn hiện tại xem, con của cô ấy đều không thích cô ấy cho lắm. Anh nói xem, nếu như em sinh bảo bối, mỗi ngày em vẫn phải đi học, vừa lại phải đi làm, không có thời gian chăm sóc nó thì phải làm sao bây giờ?"
Diệp Phồn Tinh cũng không muốn bước vào vết xe đổ của Cô Bình.
Đối mặt với những buồn lo vô cớ của Diệp Phồn Tinh, Phó Cảnh Ngộ một mặt nghiêm túc nói: " Nếu con chúng ta mà dám làm em buồn anh sẽ đuổi nó ra khỏi nhà."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, nở nụ cười, " Như thế có quá tuyệt tình rồi hay không?"
Ngay cả ruột thịt của mình cũng ác như vậy sao?
Phó Cảnh Ngộ nói với Diệp Phồn Tinh: "Sẽ không có loại chuyện đó phát sinh trong nhà chúng ta."
Anh biết,do Diệp Phồn Tinh thấy được phản ứng của Nhiếp Vân Đóa, mới có phản ứng này.
Chuyện này chuyện không thể nào xảy ra ở Phó gia!
Diệp Phồn Tinh đứng ở bên cạnh anh, ăn hai xiên nướng, "Ăn ngon thật đấy."
Nhiếp Vân Đóa lại cầm thêm một ít xiên tới, đưa cho Phó Cảnh Ngộ, "Cảnh Ngộ."
Phó Cảnh Ngộ nhận lấy, đưa cho Diệp Phồn Tinh.
Nhiếp Vân Đóa nhìn thấy anh lại đưa toàn bộ cho Diệp Phồn Tinh, cô ta cố nén hậm hực hỏi " Sao anh không ăn đi?"
"Tôi không thích ăn những thứ này." Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm nói.
Nhiếp Vân Đóa dừng một chút, sau đó đi ra ngoài.
Cô ta đứng ở một bên, vừa ăn vừa nhìn Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh, một loại cảm giác ghen ghét dâng lên trong lòng.
Lúc trước Tô Lâm Hoan gia cảnh rất tốt, khắp mọi mặt đều rất ưu tú, lại là vị hôn thê của Phó Cảnh Ngộ, mình không có lời nào để nói, nhưng bây giờ, Diệp Phồn Tinh kia tầm thường như vậy, Diệp Phồn Tinh dựa vào cái gì mà có thể trở thành vợ của Phó Cảnh Ngộ?