Tô Lâm Hoan giải thích: cháu chỉ muốn tới nhìn con bé một cái."
"Nhìn?" Bà Thịnh không nhịn được cười ra tiếng, bà ta cũng không phải là Thịnh Hy và không hề thích Tô Lâm Hoan, đã thế lại còn ghét người phụ nữ này tới cực điểm, " Cô có tư cách gì nói muốn tới thăm con bé? Ban đầu cô nhẫn tâm rời đi như vậy, có bản lĩnh thì cả đời đừng xuất hiện ở trước mặt con bé! Tôi cho cô biết, Tô đại tiểu thư ạ, Hạ hạ nhà chúng tôi không hề có một chút quan hệ nào với cô hết."
Bây giờ muốn tới nhìn con gái?
Đã muộn rồi!
Khuất Ngọc Thanh thấy một màn như vậy, đi tới giúp Tô Lâm Hoan nói chuyện, "bác à, Lâm Hoan cũng chỉ là muốn tới thăm con thôi, cô ấy không có ác ý."
"Cháu đừng nói thay cô ta nữa." Bà Thịnh trừng Khuất Ngọc Thanh một cái, nếu không phải là nể tình mẹ của Khuất Ngọc Thanh biết điều thì bà ta đã chửi cả Khuất Ngọc Thanh rồi.
Bây giờ ai muốn tới cướp cháu gái của bà ta thì đều không có cửa nữa rồi.
Bà Thịnh nhìn lấy Tô Lâm Hoan, lạnh như băng nói: "Sau này đừng đến đây nữa, nơi này đã không có quan hệ gì với cô nữa rồi."
Nói xong, bà ta liền tiến vào cửa, còn bảo người giúp việc đóng cửa lại.
-
Phó gia, mọi người đều ăn xong, Diệp Phồn Tinh còn đang dùng cơm.
Ngôn Triết nhìn cô, chế nhạo nói: "Em ăn nhiều như vậy, không sợ lại mập lên à?"
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn anh ta một cái, "Mập thì mập, không được à?"
Từ khi kiện thân xong, mỗi ngày huấn luyện viên đều yêu cầu cô phải luyện tập đều đặn, vì hình tượng của mình, Diệp Phồn Tinh cũng không thể không tuân theo, nhưng có lúc vẫn không nhịn được muốn buông thả một chút
Tối nay thức ăn toàn món khoái khẩu của cô, cô không nhịn được ăn thêm một chút.
"Được." Ngôn Triết cưng cười cười, điện thoại di động chiềuanh ta ắn đứng lên, đi nghe điện thoại.