Mục lục
Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta nhìn Diệp Phồn Tinh ăn vô cùng nhiệt tình, cảm giác căn bản không hiểu được.

"Tiểu Triệt." Ngôn An nhìn thấy Mục Triệt, lên tiếng chào hỏi.

Mục Triệt và Cố Khải có quen biết, thi thoảng Mục Triệt cũng tới thăm nhà Cố Khải, cho nên cũng gọi là người quen của Ngôn An.

Anh ta nhìn thấy Ngôn An ăn cay, nói: "Em ăn ít tương ớt thôi, hại dạ dày lắm đấy."

"Ăn ngon lắm." Ngôn An ngược lại rất thích ăn cay, điểm này do bị Anh trai ảnh hưởng.

-

Ăn cơm đi ra, Diệp Phồn Tinh mang theo Ngôn An cùng đi thăm công ty của Mục Triệt.

Coi như đồng hành, Diệp Phồn Tinh vẫn rất kinh ngạc, "Công ty của anh lớn thật đấy!"

"Cũng bình thường thôi."

Mục Triệt cũng rất khiêm tốn.

Diệp Phồn Tinh cười nói: " Ông chủ lớn à, anh làm ăn phát đạt như này thì tôi phải thịt anh một bữa ăn ra trò mới được."

"Hoan nghênh, chỉ sợ cô không dám tới, không phải chồng cô quản chặt lắm sao?" Mục Triệt cũng từng nếm mùi.

Phó Cảnh Ngộ quả thực là một thùng giấm siêu to khổng lồ!

Lần trước đến thành phố A anh ta cũng không dám hẹn Diệp Phồn Tinh.

Diệp Phồn Tinh nói: " Còn lâu nhé, anh ấy quản tôi làm gì?"

Diệp Phồn Tinh cũng không muốn nói, vì muốn tới ăn bữa cơm này cùng Mục Triệt mà tối hôm qua cô phải hy sinh bao nhiêu.

Chẳng qua có lúc Diệp Phồn Tinh cảm thấy đặc biệt không công bằng, mình biết điều là thế, cái gì cũng nghe anh, nhưng anh lại có bí mật không để cho cô biết, ví dụ như chuyện của Triệu Gia Kỳ.

Từ công ty của Mục Triệt đi ra, ba người bọn họ đi ăn cơm.

Nhà hàng do Mục Triệt chọn.

Diệp Phồn Tinh mới vừa ngồi xuống, liền nhận được điện thoại của Phó Cảnh Ngộ, "Còn ở bên ngoài à?"

"Ừm." Diệp Phồn Tinh nói: " Buổi tối em ăn cơm với Mèo đen, anh có muốn tới không?"

"... Sau khi xong việc anh tới."

" Thế bọn em chờ anh."

"Không cần đâu em cứ ăn trước đi."

Diệp Phồn Tinh cúp điện thoại, Mục Triệt hỏi: " Người đàn ông của cô muốn qua đây sao?"

"Ừm."

Mục Triệt cười nói" Anh ta thật là nể mặt cô đấy, mọi người đều biết, Phó tổng nổi danh khó hẹn. Tôi có một người bạn muốn hẹn chồng cô ăn bữa cơm mà xếp hàng một tháng vẫn chưa đến lượt."

"Anh ấy rất bận rộn." Diệp Phồn Tinh nói: "Quả thật chính là một kẻ cuồng việc."

"Cuồng việc ở đâu ra? Ai chẳng biết chồng cô không nhận mấy cuộc hẹn kia là để về nhà với vợ? Thế mà cô còn trách chồng cô được " Mục Triệt nói tiếp: " Ai nhìn vào chẳng biết trong lòng Phó tổng chỉ có vợ!"

Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Không khoa trương đến như vậy chứ?."

Cô với Mục Triệt và Ngôn An đã cơm nước xong mà Phó Cảnh Ngộ vẫn chưa tới.

Ngược lại là Tưởng Sâm gọi điện thoại tới thông báo, " Phồn Tinh, công việc của anh Phó còn chưa giải quyết xong, có thể phải trễ một chút mới tới được."

"Không có việc gì." Diệp Phồn Tinh biết anh bề bộn nhiều việc, dù sao lần này về nghỉ hai ngày, anh cũng phải xử lý bù vào.

Diệp Phồn Tinh và Mục Triệt không vội rời đi, ở lại chỗ này ngồi trò chuyện, tiện thể bàn chuyện công việc.

Mục Triệt cũng rất có kiên nhẫn, tiếp chuyện không biết mệt mỏi.

"Chị ơi, em muốn đi vệ sinh " Ngôn An mở miệng.

Diệp Phồn Tinh nói với Mục Triệt: " Anh chờ tôi ở đây một lát, tôi dẫn cô ấy đi vệ sinh."

"Được."

Từ phòng vệ sinh đi ra, Diệp Phồn Tinh dắt tay Ngôn An, vừa hay bắt gặp bóng dáng lướt qua của Phó Cảnh Ngộ.

Lần này thì Sóng gió nổi lên thật rồi!

Chuẩn bị thuốc trợ tim đi rồi đọc chương sau nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK