Cố Khải là người quan tâm đến Cố Vũ Trạch nhất, Cố Vũ Trạch bị Diệp Phồn Tinh làm cho tổn thương sâu sắc như vậy thì đáng nhẽ Cố Khải phải ghét Diệp Phồn Tinh mới đúng, đằng này lại tốt với cô như vậy, điều này làm cho Tô Lâm Hoan có chút không thể hiểu được.
Cố Khải nói: "Được rồi, cô thôi ngay cái trò trẻ còn đấy đi, đừng nghĩ rằng có thể khiêu khích được tôi."
Tô Lâm Hoan "..."
-
Phó Cảnh Ngộ hôm nay trở lại hơi trễ, bởi vì lúc trước bị bệnh hai ngày, cho nên tối nay tăng thêm.
Lúc anh trở lại, Diệp Phồn Tinh đang học bì, Bóng Đèn Nhỏ vẫn ở bên nhà ông bà nội, anh đứng ở sau lưng, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đang ngẩn người, " Em đang suy nghĩ gì đấy?"
Ngay cả anh trở về mà cũng không có phản ứng.
Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Ngộ, hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, " Anh trở về lúc nào? Tại sao lại về trễ như vậy? Không phải em đã bảo anh về nhà sớm đừng làm thêm giờ nữa sao?"
"Tạm thời có chút việc." Phó Cảnh Ngộ ở bên tai cô hôn một cái, âm thanh rất là từ tính, "en đang suy nghĩ gì đấy?"
"Không có."
Thấy cô không nói, Phó Cảnh Ngộ cũng không vội hỏi, thừa dịp cô đang học bài, tranh thủ đi tắm.
Tắm xong, Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống ghế sa lon, Diệp Phồn Tinh nhìn anh, thu hồi sách đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, " Ông xã."
"Ừ?" Phó Cảnh Ngộ cầm lấy sách, cũng không nhìn cô.
Diệp Phồn Tinh có chút ủy khuất, "Anh làm gì mà không để ý tới em?"
Tầm mắt anh nhìn chằm chằm vào sách, cô cùng anh nói chuyện, anh cũng không liếc nhìn cô một cái.
Diệp Phồn Tinh trong lòng bây giờ phiền muộn vô cùng, muốn tìm một người trò chuyện một chút.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Đợi lát nữa, để anh đọc sách xong đã."
Diệp Phồn Tinh nhìn mặt bìa, phát hiện không phải là quyển tối hôm qua anh đọc gở, chắc là hắn tối hôm anh mới cầm về, "Lúc nào anh mới đọc xong?"