Tưởng Sâm nhìn Phó Cảnh Ngộ một mặt lo lắng, cùng bộ dáng Diệp Phồn Tinh nằm trên ghế sa lon, vô cùng lo lắng, "Tinh Tinh sẽ không có chuyện gì chứ?"
Nếu là bệnh nan y gì, như vậy sao được?
"Bình thường không phải là rất tốt sao? Sẽ không có vấn đề gì chứ? Có phải là mang thai rồi hay không?" Kỷ Minh Viễn bình tĩnh suy đoán nói.
"Ây... Mang thai?" Tưởng Sâm nghe đến đó, thấp giọng, đi tới một bên, " Anh chắc chắn chứ?"
Qua lần hiểu lầm Diệp Phồn Tinh mang thai lần trước, Tưởng Sâm hiện tại không dám tùy tiện nhắc tới chuyện này.
Chỉ sợ mọi người hy vọng càng nhiều lại thất vọng càng nhiều.
Kỷ Minh Viễn lần nữa ngồi về ghế, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ, bên trong lại lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, "Tôi làm sao mà xác định được! Tôi không có ở đó, cậu quay lại bảo bác sĩ tới xem một chút rồi nói."
...
Hôm nay bà Phó đang cùng bạn bè tụ hội, có một bà bạn bình thường rất thích cà khịa người khác lên tiếng, "Phồn Tinh nhà bà sao mãi chưa có thai gì thế, không phải là con gà mái không biết đẻ trứng đấy chứ?"
Bà Phó nhìn bà ta khinh khỉnh, tự nhiên lại nói cái này, thật đúng là một người vô duyên hết chỗ nói.
Từ lần trước cho là Diệp Phồn Tinh mang thai, bà Phó ở trong group đắc ý, mọi người chung quy sẽ đều sẽ lấy chuyện con cháu ra để hỏi bà.
Bà Phó không phục nói: "Mang thai thì sao? Không có thì cũng làm sao chứ? Con bé tuổi còn nhỏ, không cần nóng vội."
"Tôi thấy khéo khi vấn đề ở Cảnh Ngộ nhà bà cũng nên! Đã lâu như vậy rồi, bụng vẫn không có chút động tĩnh nào, tôi thấy bà nhanh chóng đi chạy chữa cho con trai mình đi."