Mục lục
Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy sự mất mát trong đôi mắt của Diệp Phồn Tinh, đôi mắt anh cũng trở nên âm trầm, anh nói, "Ngày mai anh đi tìm cô ta "

Phó Linh Lung nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, an ủi Diệp Phồn Tinh: "Yên tâm, chuyện này chồng em sẽ xử lý triệt để Tô Lâm Hoan này cũng thật là không biết xấu hổ Sao cô ta vẫn còn mặt mũi làm những thứ này?"

-

Giữa trưa ngày hôm sau, Phó Cảnh Ngộ đến Tô gia, anh ngồi trên ghế sa lon, Tô Lâm Hoan từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy anh, cô ta tự dưng sinh ra một loại dự cảm rất xấu

Nhưng cô ta vẫn lấy dũng khí đi tới, " Anh đến tìm em ta?"

Thái độ của cô ta rất lạnh nhạt, cố tự chấn tĩnh bản thân

Bây giờ biết trong lòng Phó Cảnh Ngộ chỉ có Diệp Phồn Tinh, cô ta đã chẳng còn bao nhiêu hy vọng nữa

Phó Cảnh Ngộ trực tiếp ném thẻ tới trước mặt cô ta, "Đây là cái gì, mong cô giải thích cho rõ ràng, không thì đừng có trách tôi?"

Tô Lâm Hoan nhìn tấm thẻ đáp vào người mình rồi rơi xuống sàn nhà, không nghĩ tới nhanh như vậy mà Phó Cảnh Ngộ đã biết rồi

Cô ta cười giễu cợt, " Cô ta mách lẻo cũng nhanh đấy! Chuyện gì cũng nói cho anh biết "

Hiện tại Tô Lâm Hoan càng cảm thấy Diệp Phồn Tinh vô cùng đáng ghét

Sao không dám trực tiếp tới gặp mình mà lại trốn ở sau lưng Phó Cảnh Ngộ lén lén lút lút mách lẻo

Phó Cảnh Ngộ nhìn Tô Lâm Hoan, lạnh băng nói "Chuyện của vợ tôi, tôi tới xử lý, có vấn đề gì sao?"

Tô Lâm Hoan ngồi xuống, dương khóe miệng lên, "Không thành vấn đề Chẳng qua em không nghĩ tới, thì ra anh lại thích chạy khắp nơi để che chở cho cô ta đến vậy Chắc đàn ông trên đời này đều thích loại phụ nữ nhu nhược yếu đuối như cô ta có phải không?"

Phó Cảnh Ngộ nhìn bộ dạng châm chọc của Tô Lâm Hoan khi nói về Diệp Phồn Tinh, gằn giọng "Tôi thấy chắc cô đã quên mất bài học lần trước rồi phải không?"

Lại còn dám mỉa mai cười cợt vợ của anh ngay ở trước mặt anh, cô ta đúng là chán sống rồi

Tô Lâm Hoan dừng một chút, nhưng ngay sau đó lại cười lớn, " Em nào dám? Anh lật tay làm mây úp tay làm mưa, nhà em nào chống đỡ nổi?"

"Cô không dám?"đôi mắt Phó Cảnh Ngộ trở nên sâu thẳm, u ám: "Nhưng tôi cảm giác thế nào cũng thấy trên đời này không có chuyện gì là cô không dám làm?"

Tô Lâm Hoan nhìn anh, phát hiện ánh mắt của anh lạnh băng, lãnh khốc vô tình Chỉ cần nhớ lại chuyện ồn ào dạo trước, gia đình của cô ta tan nát, tập đoàn thì rối loạn thì cô ta đã cảm thấy sợ hãi Cô ta không muốn phải trải qua những ngày tháng đen tối như thế nữa

Tô Lâm Hoan biết mình không thể trêu chọc nổi Phó Cảnh Ngộ

Nhưng bản thân lại không cam tâm nhìn anh bảo vệ Diệp Phồn Tinh như vậy

Bởi vì lúc trước, anh chưa từng che chở cho cô ta như vậy bao giờ

Cô ta tủi thân nói: " Em chỉ muốn đến thăm mẹ của cô ta Em không muốn nhìn thấy anh ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh nên mới đi tìm mẹ cô ta, hy vọng bà ấy có thể khuyên Diệp Phồn Tinh rời xa anh, em không biết em đã làm sai chỗ nào, em chẳng làm gì tổn hại Diệp Phồn Tinh, mà lại cho Diệp gia lợi ích mà họ cả đời có mơ cũng không có được, cái này thì có gì không được? Nhưng anh vì chuyện này mà lại tới tìm em để hỏi tội, Phó Cảnh Ngộ, anh không cảm thấy anh rất quá đáng sao?"

Cô ta đổi trắng thay đen, như thể cô ta là người vô tội trong chuyện này, mà người sai là Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh

Phó Cảnh Ngộ nhìn người phụ nữ này, lạnh lùng nói " Cô làm những chuyện dư thừa này, rốt cuộc có mục đích gì?"

Có mục đích gì ư?

Tô Lâm Hoan nhìn về phía anh, " Từ trước đến giờ em chỉ muốn được ở bên anh, chẳng lẽ anh không biết sao? Rốt cuộc em có điểm nào không bằng Diệp Phồn Tinh?"

Tô Lâm Hoan nói xong, đứng lên, đi về phía Phó Cảnh Ngộ, thương tâm nói tiếp, "Coi như lúc anh bị thương em hèn nhát chạy trốn thì em cũng đã xin lỗi anh rồi Bây giờ anh và cô ta đã ly dị rồi mà cô ta vẫn còn quần lấy anh, anh còn đem cô ta đi gặp Lão thủ trưởng Anh có nghĩ tới cảm thụ của em hay không? Trên đời này, trừ anh ra,em chưa từng yêu ai, hy sinh vì ai như anh Anh dựa vào cái gì mà không thích em?"

Nói xong lời cuối cùng, thái độ của Tô Lâm Hoan đã có chút ít hùng hổ dọa người, cô ta cảm thấy mình đã phải chịu ấm ức quá lâu rồi

Cả các người nữa, các người đọc truyện thôi mà mắc mớ gì ghét tôi, định bỏ phiếu để cười vào mặt tôi đấy hả? Để Tôi xem tất cả các người làm gì được tôi! - Hoan said

Sữa[凸( •̀_•́)凸]: con rể đâu, xử đẹp con ảo tưởng vênh váo này cho mẹ!

Đừng quên like và bỏ phiếu để đón xem tiếp câu chuyện nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK