Bọn họ vốn có quan hệ rất tốt, ít nhất trước khi gặp Diệp Phồn Tinh, quan hệ của Cố Vũ Trạch với Phó Cảnh Ngộ vẫn rất tốt.
Nếu như bởi vì mình, hai người huyên náo mất hứng, cô không phải thành tội nhân Phó gia sao?
Diệp Phồn Tinh không nhịn được suy diễn ra một câu truyện cẩu huyết ở trong đầu: cậu cháu vì yêu mà sinh thù.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, hời hợt nở nụ cười, "Sợ cái gì? Nó dù thế nào, không phải vẫn là Cố Vũ Trạch ư?"
Không phải vẫn là cháu trai mà anh nhìn nó lớn lên sao?
Cũng không biết có phải là thái độ Phó Cảnh Ngộ quá mức lãnh đạm bình tĩnh hay không mà làm cho trong lòng Diệp Phồn Tinh, cũng ngược lại ung dung rất nhiều.
Khả năng, là cô suy diễn Cố Vũ Trạch quá đáng sợ chứ?
Bọn họ cuối cùng đều là người một nhà.
Liền ngay cả Diệp Phồn Tinh cũng có thể cảm giác được, Phó Cảnh Ngộ đối với Cố Vũ Trạch, có thể so với đối với người khác, càng nhiều hơn một chút dung túng.
Diệp Phồn Tinh đi theo Phó Cảnh Ngộ vào cửa, nhìn thấy Cố Vũ Trạch đang bóc trái cây cho Bóng Đèn Nhỏ.
Hắn mặc âu phục, một bộ không dính khói bụi trần gian, lại thành bảo mẫu của Bóng Đèn Nhỏ.
Phó Linh Lung nhìn thấy Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ đi vào, cười nói: " Hai đứa về rồi à."
" Chị." Diệp Phồn Tinh lên tiếng chào hỏi Phó Linh Lung, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Vũ Trạch, Cố Vũ Trạch nghe được âm thanh của bọn họ, dừng một chút. Hắn đem Bóng Đèn Nhỏ để xuống, trực tiếp đứng lên, đi luôn.
Bóng Đèn Nhỏ còn giương mắt mà nhìn thấy hắn chưa bóc xong trái cây, nơi nào nghĩ đến, liền như vậy không còn?
"Quả Quả..."
Nhóc đi theo Cố Vũ Trạch chạy hai bước.
"Bảo Bảo." Diệp Phồn Tinh mở miệng gọi phiền toái nhỏ.
Nhóc cũng thật là không biết sợ người lạ.
Bóng Đèn Nhỏ đi theo bà Phó thời gian dài, bà Phó bình thường không ít lần đem nhóc đi ra cửa nhận biết người khác, cho nên nhóc không có chút nào sợ hãi.