Hôm nay là thứ sáu, cô còn phải chạy về Phó gia đi đón Bóng Đèn Nhỏ.
Trương Tâm Dao thấy là Phó Cảnh Ngộ, cười một tiếng, "Được, đi đi."
Diệp Phồn Tinh hướng về phía Diệp Tử Thần hỏi: "Muốn anh rể đưa về luôn không?"
"Không cần đâu." Diệp Tử Thần cự tuyệt đề nghị của Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh gật đầu, lúc này phỏng chừng mình cũng không giúp được, liền đi về phía ven đường.
Cô mở cửa xe, ngồi vào bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, cột chắc đai an toàn.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Tử Thần, "Không tiễn Tử Thần trở về sao?"
Diệp Phồn Tinh nhìn em trai dưới ánh đèn, "Tâm tình của nó đang không tốt."
Phó Cảnh Ngộ cho xe chạy: "Xảy ra chuyện gì?"
Trong mắt Diệp Tử Thần chỉ có game, là một người rất đơn thuần, Phó Cảnh Ngộ chưa từng thấy Diệp Tử Thần tâm trạng không vui bao giờ.
Diệp Phồn Tinh nói với Phó Cảnh Ngộ nguồn cơn câu chuyện, Phó Cảnh Ngộ lái xe, nói " Em trai của em có ý nghĩ của mình, anh rất ủng hộ nó."
quyết định này của Diệp Tử Thần cũng không sai, người khác xài tiền đào cậu ta qua, cậu ta không có lý do gì không đi.
Trọng điểm là chiến đội bên kia mà thôi, Phó Cảnh Ngộ cảm thấy vấn đề đang rất lớn, tuổi nghề của tuyển thủ E - sport chẳng được mấy năm, Diệp Tử Thần nếu như không cố gắng nắm chặt, khả năng sau này khi hết thời chỉ có thể giải nghệ.
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, nở nụ cười, "Nhìn thấy anh nói như vậy, em an tâm rồi."
Phó Cảnh Ngộ đưa bàn tay ra, cầm tay cô, có một loại cảm giác thật ấm áp.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, xít tới, hôn một cái lên mặt anh.
Phó Cảnh Ngộ cười nói: "Đừng làm rộn, anh đang lái xe đấy."
Lúc lái xe không thể đùa được, anh luôn rất cẩn thận.
Lái xe chưa bao giờ vượt quá tốc độ quy định, không vi phạm luật an toàn giao thông, Phó Cảnh Ngộ chính là loại người rất thận trọng như vậy.