"..."
Phó Cảnh Ngộ vốn muốn dạy dỗ cô đôi câu, kết quả nghe xong không biết phải nói lời gì với cô nữa?
Lại hối hận vì lấy anh.
" Em vừa nói cái gì? Anh không nghe rõ, em lặp lại lần nữa."
"Ai bảo cậu ta tới trêu chọc em."
"Phía sau."
"Sớm biết Cố Vũ Trạch chán ghét như vậy, sớm biết cậu ta là cháu anh em đã..."
"Còn gì nữa không?"
"Ban đầu em lấy anh là quyết định đúng đắn nhất trên đời này của em luôn ấy! Chồng em tốt nhất." Diệp Phồn Tinh tràn đầy tự hào nói.
"..."
Diệp Phồn Tinh mặc dù nhây thật, nhưng vẫn còn ham sống.
Cô nói với Phó Cảnh Ngộ: "Nếu như không có chuyện gì thì em đi ngủ trước nhé. Bị cậu ta quấy nhiễu em rối loạn hết lên rồi."
Công việc cũng không xê xích gì nhiều, hiện tại liền cô rất buồn ngủ, ngày mai còn phải đi đến công ty.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Đi ngủ đi."
Diệp Phồn Tinh cũng không tắt điện thoại, để điện thoại ở một bên.
Phó Cảnh Ngộ làm xong công việc, nói với cô hai câu, thấy cô không trả lời, mới cúp điện thoại.
Đêm khuya tối thứ sáu Phó Cảnh Ngộ mới trở về, vừa vặn xế chiều hôm nay, Cố Vũ Trạch xử lý xong chuyện của chiến đội liền trực tiếp bay đi luôn, coi như là tránh được một kiếp.
Nếu không với cá tính của Phó Cảnh Ngộ, khả năng sẽ bị dần cho một trận rồi mới tống đi.
Phó Cảnh Ngộ trở lại khá muộn nên Diệp Phồn Tinh đã ngủ rồi.
Anh đẩy cửa ra đi vào, thấy cô nằm ở trên giường, ôm cái gối mà lúc trước anh mua cho cô, mơ màng gọi: " Ông xã."
Phó Cảnh Ngộ Vốn chuẩn bị đi tắm,nghe xong liền ngồi xuống mép giường, không cam lòng rời đi nửa bước.
Chỉ là nghe được hai tiếng ông xã này, anh liền cảm thấy ngọt ngào tràn đầy trong lòng.
Đáy mắt cũng ánh lên sự yêu thương ấm áp.