"Vậy con quyết định khi nào thì đi?"
" Chắc mấy ngày nữa sẽ đi." Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ, rơi vào trên người Diệp Phồn Tinh, phát hiện Diệp Phồn Tinh đang nhìn mình chằm chằm, mặc dù cô không nói, nhưng ánh mắt của cô đã nói cho anh biết cô không muốn xa anh đến nhường nào.
Diệp Phồn Tinh rửa bát xong xếp vào tủ bếp, đi ra, " Hai người cứ nói chuyện nhé, con lên phòng xử lý vài việc?"
Hôm nay cô đi bệnh viện một chuyến, cho nên công việc hôm nay còn chư động đến.
Bà Phó nói: " Ừ, con cứ làm gì thì làm đi."
Bà cũng biết Diệp Phồn Tinh có công việc của mình.
Diệp Phồn Tinh lên lầu, mới vừa vào cửa, Phó Cảnh Ngộ liền cùng theo vào luôn.
Cô kinh ngạc nhìn anh, " Anh không ở dưới đấy nói chuyện với mẹ lên đây làm gì?"
Phó Cảnh Ngộ nói: "Mẹ đã quen với việc anh ở bên ngoài rồi. Trong cái nhà này, chỉ có mình em chưa thích ứng được với chuyện đó."
Bọn họ mỗi ngày đều ở chung một chỗ, mà bà Phó bình thường cả tuần mới có thể thấy Phó Cảnh Ngộ một lần.
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, xấu xa nói, "Nghĩ đến việc sau này không có anh ở đây em lại cảm thấy rất vui vẻ, rốt cuộc sẽ không có người quản em ăn uống nữa, em thích ăn cái gì thì ăn."
"..." Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nhưng vẫn không giấu nổi sự cưng chiều nhìn cô, "Ai cấm em ăn uống bao giờ, không phải anh sợ em ăn linh tinh rồi lại đau bụng sao? Không biết điều."
Anh vừa nói xong, Diệp Phồn Tinh liền ôm lấy anh, cô tựa vào lồng ngực của anh, nâng ngửa mặt lên nhìn anh, nói với anh những lời tâm can, "Đùa với anh thôi, em biết anh làm gì cũng đều muốn tốt cho em mà."
Phó Cảnh Ngộ nhếch mép lên: " Gọi ông xã nghe xem nào."
" Ông xã!" Cô ngoan ngoãn cực kì.
Phó Cảnh Ngộ hài lòng nói: "Được rồi đi làm việc đi."
Diệp Phồn Tinh lúc này mới đi tới bên cạnh bàn, mở máy vi tính ra.
-
Buổi tối trước một ngày Phó Cảnh Ngộ đi, Diệp Phồn Tinh đang giúp anh chuẩn bị hành lý, xếp vào đi cho anh không thiếu thứ gì, " Đây là thuốc xịt côn trùng, có thể đuổi muỗi."
Hiện tại trời nóng ẩm, nên có rất nhiều muỗi.
"Cái này là thuốc tiêu hóa và thuốc cảm."
Phó Cảnh Ngộ đứng ở một bên, nhìn cô lấy từng thứ từng thứ
bỏ vào, nói: " Em cứ bỏ bớt ra đi, bên kia cái gì chẳng có."
Nếu nói thứ mà anh muốn mang đi lúc này thì chỉ có một thứ duy nhất, đó chính là cô.
Diệp Phồn Tinh lại gấp mấy bộ quần áo vào trong, "Nếu đến lúc đó ở bên kia thiếu cái gì, thì anh đi mua nhé, thật phiền toái."
Mặc dù nói, Tưởng Sâm sẽ cùng đi, có Tưởng Sâm ở đó, so với cô chuẩn bị còn ổn thoả hơn, nhưng cô luôn cảm thấy không yên tâm.
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, để mặc cho cô muốn cho gì vào thì cho.
Xếp tràn đầy một cái vali lớn, hai người ngồi ở trên giường, Diệp Phồn Tinh tựa vào trong ngực anh, ôm lấy tay anh, nói: " Anh nói xem, tại sao người đi là anh mà sao em lại khẩn trương hơn cả anh vậy?"
Ánh mắt Phó Cảnh Ngộ ôn nhu nhìn cô, "Ai biết được? Cuối tuần nếu có thời gian rảnh anh sẽ cố gắng thu xếp về thăm em. Bình thường có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh, không thì có thể tìm bố mẹ hoặc chị Linh Lung. Bọn họ đều rất thương em."
" Em biết rồi."
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, "Có phải em cảm thấy anh rất dài dòng không?"
"Có một chút."
Phó Cảnh Ngộ xoay người, ép cô dưới thân mình, âm thanh trầm thấp nói: " Anh đi rồi em có nhớ anh không?"
Người ta nói khoảng cách là thuốc thử của tình yêu, liệu những sóng gió gì đang chờ đón Tinh - Ngộ ở phía trước, tình yêu của họ có đủ để vượt qua mọi thử thách? Đừng quên theo dõi ủng hộ câu chuyện nhé!