Bọn họ cơm nước xong, từ thang máy đi ra, Ngôn An ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, nói: "Tinh Tinh, em muốn chơi với Bóng Đèn Nhỏ, được không ạ?"
"Có chứ!" Diệp Phồn Tinh nói: "có thời gian rảnh thì qua, chị dẫn em đi chơi với bóng đèn nhỏ."
"Nhưng mà em với chồng em sắp phải đi rồi." Ngôn An tiếc nuối nói, cô ấy vô cùng yêu thích Bóng Đèn Nhỏ, thật sự muốn Bảo Bảo.
Từ khi Bóng Đèn Nhỏ ra đời, ý nghĩ muốn có con càng sâu hơn.
Diệp Phồn Tinh nhìn cô ấy, nhịn không được phải bật cười, "Vậy khi nào đến thủ đô chị đến tìm em."
Lần này điểm đến tiếp theo của Cố Khải và Ngôn An là thủ đô.
Ngôn An nói: "Được ạ được ạ! "
"Đi về thôi." Phó Cảnh Ngộ thấy Diệp Phồn Tinh trò chuyện không dứt, không đủ kiên nhẫn gọi vợ.
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, nói với Ngôn An: "Vậy hôm nay bọn chị đi về trước, em cũng về sớm một chút, bái bai."
Ngôn An đứng đó cười tươi rói vẫy tay.
-
Trên xe, Ngôn An nhìn Cố khải, hỏi: " Ông xã, khi nào chúng ta mới có Bảo Bảo?"
"..." Cố khải nhìn lấy Ngôn An, phát hiện mỗi lần thấy Diệp Phồn Tinh, cô đều sẽ có ý nghĩ này.
Anh an ủi: "Không vội, nếu mà có Bảo Bảo, em cũng chăm sóc được."
Bản thân cô còn cần người khác chăm sóc.
" Em có thể mà." Ngôn An nói: "Nếu như có Bảo Bảo, em nhất định sẽ yêu bảo bảo nhất, sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, giống như chị Tinh ý... Ông xã, chúng ta sinh Bảo Bảo có được hay không?"
Cố khải trầm mặc, Anh và Phó Cảnh Ngộ không giống nhau, Phó Cảnh Ngộ có ba mẹ ở cạnh, bọn họ sinh con, coi như Diệp Phồn Tinh còn đang đi học, ba mẹ cũng sẽ giúp họ chăm sóc.