Bọn họ làm sao có thể làm như vậy?
"Lần trước lúc sinh nhật Phó Cảnh Ngộ, mẹ thấy Ngôn Triết rất để ý đến Triệu Gia KỲ, chắc cậu ta có ý với nó rồi"
"Đùa gì thế?" Tô Lâm Hoan lạnh lùng nói: " Con không đồng ý! Chuyện này không thương lượng trước, hiện tại liền cho mình ra rìa!"
Quan hệ của mình và Ngôn Triết vốn đã rất khó khăn, ba mẹ còn phá đám, Tô Lâm Hoan tức muốn thổ huyết.
Bà Tô nhìn thấy con gái tức giận như vậy, hỏi: " Không phải con vẫn chưa từ bỏ ý định với Ngôn Triết đấy chứ? Hoan Hoan à, có chuyện này, mẹ và cha con đã suy nghĩ rất lâu, vẫn luôn muốn nói với con."
"Chuyện gì?" Tô Lâm Hoan hiện tại một bụng lửa giận.
Bà Tô nói: " Con và Thịnh Hy cũng đã có con rồi, hay con và nó sống qua ngày đi, đừng ly hôn nữa? Ngôn gia người ta sẽ không có khả năng đồng ý cho Ngôn Triết cưới con, không phải sao?"
"..." Nghệ mẹ mình nói thế Tô Lâm Hoan đau lòng vô cùng, cô ta cầm giấy lên, yếu ớt ho khan.
Ngày cả mẹ mình cũng nói như vậy, chẳng lẽ, cô ta thật sự không có khả năng trở lại bên cạnh Ngôn Triết nữa sao?
Nhìn thấy con gái như vậy, bà Tô lo lắng không yên, " Con Không sao chứ?"
Tô Lâm Hoan giận dỗi, không thèm nói chuyện, tự mình trở về phòng.
Cô ta nằm ở trên giường, ho khan nửa ngày, cuối cùng phun ra một búng máu.
-
Đầu năm, buổi sáng mùng một, Diệp Phồn Tinh đang cùng Phó Cảnh Ngộ ăn sủi cảo, bà Phó hỏi: "Cảnh Ngộ, chừng nào thì con đi chúc tết Lão thủ trưởng thế?"
Phó Cảnh Ngộ nói: "Hai ngày nữa."
Vé máy bay đã đặt trước, anh vốn cũng không muốn đi, nhưng Lão thủ trưởng nhớ anh, mà còn nhất định dặn anh phải mang theo Diệp Phồn Tinh, Phó Cảnh Ngộ cũng chỉ có thể nghe theo.
Bà Phó vui vẻ yên tâm nói: " Vậy thì các con tranh thủ đi đi, năm ngoái hai đứa đã không đi rồi, năm nay không đi nữa thì cũng không ổn."
" Vâng." Phó Cảnh Ngộ gật đầu một cái.
Người nhà đang nói chuyện, quản gia vào, nói: " Bà chủ, có cô Tô tới tìm."
" Cô Tô nào?" Bà Phó không hiểu hỏi.