Cô nhìn sang chỗ khác, không nhìn anh "Không biết."
" Em chắc chứ?" Phó Cảnh Ngộ cười đen tối nói: "Phải rất lâu nữa anh mới trở về, không bằng bây giờ chúng ta bồi đắp trước đi?"
"..." Diệp Phồn Tinh trừng mắt nhìn anh, thật sự không biết phải nói gì.
Nói là làm, tay anh nhanh chóng vươn tới luồn vào trong váy ngủ của cô thăm dò, bờ môi ấm nóng của anh cũng tìm tới bờ môi ngọt ngào của cô để chiếm lấy vị ngọt mê ly của thiếu nữ. Nụ hôn càng lúc càng sâu, đến khi cô đã đắm chìm trong biển dục vọng thì anh mới từ từ di chuyển xuống, chêu chọc đôi gò bồng phổng phao trắng hồng đang mời gọi kia. Anh cúi xuống mân mê hết bên này tới bên kia làm cho huyết dịch trong cô sôi trào.
Đôi môi anh bắt đầu chu du xuống dưới, lướt trên eo bụng phẳng lì của cô như một ngọn lửa cháy thiên đốt từng tấc đã tấc thịt mà nó đi qua, càng làm phía dưới của cô nóng rực lên, muốn tìm vật ấm nóng của anh để lấp đầy cô.
Diệp Phồn Tinh kêu lên đầy yêu kiều quyến rũ: " Đừng...ông xã....ưm...em không chịu nổi nữa...a... "
Bàn tay không yên phận của anh kéo tuột chiếc váy ngủ vướng víu ra khỏi cơ thể cô, để lộ ra một cơ thể thiếu nữ quyến rũ dụ hoặc làm bất cứ giống đực nào nhìn vào cũng muốn phát điên, mất hết lý trí mà muốn xâm nhập vào cô bé nhỏ đang chảy nước mời gọi kia.
Phó Cảnh Ngộ nhấc cái eo mềm oạt như nước của cô lên, để cho cô quay lưng lại với anh, bờ mông trắng tuyết của Diệp Phồn Tinh nhấp nhô theo nhịp đưa đẩy của anh.
Anh đưa cậu bé của mình đến trước cửa hoa huy*t đang mọng nước của cô, mạnh mẽ tiến vào, lấp đầy cảm xúc của hai người.
Sau màn kích tình, anh ôm cô vào nhà tắm. Hai người lại bắt đầu một màn xuân tình tiếp theo.
Tay cô vòng lấy ôm chặt cổ anh, anh đưa tay đỡ mông cô, không ngừng ra vào, tham lam không biết bao nhiêu cho thỏa mãn dục vọng của anh đối với cô. Diệp Phồn Tinh sợ bị ngã xuống đất cho nên dùng chân quấn chặt hông anh, càng tạo thế cho anh dễ dàng công thành chiếm đất.
Hai người làm không biết bao nhiêu lần trong phòng tắm, có thể là hai hay ba, thậm chí nhiều hơn, họ dây dưa từ bồn tắm ra tới bệ rửa mặt, đến khi hai chân của cô đã mềm nhũn ra không còn chút sức lực nào anh mới chịu bế cô về giường.
Diệp Phồn Tinh tưởng trừng cuộc yêu đã dừng lại, nhưng cô sai rồi, con sói đói nào đó vẫn miệt mài chiến đấu, cô đành bất lực buông tay đầu hàng mặc anh muốn làm gì thì làm, trước khi mơ hồ chìm vào giấc ngủ cô còn nghe thấy anh nói loáng thoáng cái gì mà " Ngoan, em cứ ngủ đi, để mình anh " làm" là được rồi! "
Cô lười biếng đáp lại theo tiềm thức " Ngày mai nhớ gọi em dậy tiễn anh đấy! "
Có thịt thì cứ ăn thôi, biết đâu ngày mai giông bão lại kéo đến!