Anh ta ngồi xuống ghế sa lon, không có nói gì chỉ trích Nhiếp Vân Đóa mà lại quan tâm nói: " Gọi bác sĩ tới xem một chút đi."
Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh từ trên lầu đi xuống, liền nghe được Ngôn Triết giúp Nhiếp Vân Đóa tìm bác sĩ.
Trong con ngươi đen nhánh của Diệp Phồn Tinh có thêm mấy phần giễu cợt, không nghĩ lúc này Ngôn Triết còn rất quan tâm Nhiếp Vân Đóa, lại còn gọi bác sĩ cho cô ta.
Diệp Phồn Tinh nói: " Em không muốn đi vào đấy đâu."
Tránh để nhìn thấy hai người kia, cô sẽ sinh ra xung động muốn đánh người.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, nắm tay cô, " Có anh ở đây."
Anh dắt Diệp Phồn Tinh vào cửa, Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Ngôn Triết cùng Nhiếp Vân Đóa, ánh mắt rất lạnh giá, giống như nhìn kẻ thù truyền kiếp.
Không sai, chính là kẻ thù truyền kiếp!
Một kẻ giễu cợt cô, một kẻ muốn đánh cô...
Diệp Phồn Tinh vốn cho là Ngôn Triết cũng có có mặt tốt, nhưng bây giờ, cô bắt đầu căm ghét người đàn ông này rồi.
Anh ta cũng giống như Triệu Gia Kỳ, chỉ có thể dùng thân phận đi xác định vị trí người khác, một người đàn ông nông cạn không hơn không kém.
Thái độ lạnh lùng của Diệp Phồn Tinh làm cho sắc mặt Ngôn Triết tối xuống, thoáng vẻ u sầu.
Một giây kế tiếp, anh ta lại khôi phục trạng thái bình thường, ung dung hướng về phía Phó Cảnh Ngộ hỏi: " Sao cậu lại đánh Vân Đóa thành như vậy hả? Có phải hơi quá đáng rồi không hả?"
"Quá đáng sao?" Phó Cảnh Ngộ nhìn lướt qua Nhiếp Vân Đóa, hỏi: "Ai cho cô cái quyền dám động tay động chân với Phồn Tinh?"
Nhiếp Vân Đóa cúi đầu, "cô ta và Ngôn Triết dây dưa không rõ, làm cho anh đau lòng... Em tức không nhịn nổi, cho nên mới..."
"Con mắt nào của cô thấy vợ tôi cùng Ngôn Triết dây dưa không rõ?" Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa.