Cố Vũ Trạch ý vị thâm trường nói: "Bởi vì tôi không ở đây cho nên em vui vẻ lắm, đúng không?"
Biết rõ câu trả lời của cô, nhưng hắn vẫn là không nhịn được mà hỏi.
Chung quy hắn chỉ kỳ vọng Diệp Phồn Tinh có thể nói với hắn vài câu êm tai.
Nhưng mà Diệp Phồn Tinh không nói...
"Đúng không." Diệp Phồn Tinh không có nửa điểm muốn để hắn như ý, " Cậu tìm đến tôi chắc không phải chỉ vì nói cái này chứ? Nếu như không có chuyện gì thì tôi tiếp tục công việc đây."
Thái độ của cô rất lãnh đạm, làm cho trong lòng Cố Vũ Trạch đau nhói, hắn ngăn cô lại, "Tại sao em lại sợ nhìn thấy tôi?"
"Đương nhiên là sợ cậu đột nhiên phát điên." Từ lần trước, hắn cưỡng hôn cô xong, Diệp Phồn Tinh hiện tại ngay cả nói chuyện cũng muốn cách hắn xa một chút.
Cố Vũ Trạch dương khóe miệng lên, có một loại suy nghĩ muốn trả thù đời, "Tại sao tôi không có ở đây mà mỗi ngày của em còn có thể trải qua vui vẻ như vậy?"
"Người đáng ghét không có ở đây, đương nhiên sẽ vui vẻ." Diệp Phồn Tinh hiện tại cùng hắn nói chuyện, đương nhiên câu nào câu đấy đều khó nghe.
"Diệp Phồn Tinh." Cố Vũ Trạch có chút thất vọng nói: "Tôi thích em như vậy, tại sao em lại không chịu lưu lại một chút vị trí nào ở trong lòng em cho tôi?"
Diệp Phồn Tinh nhìn tên daij tình trước mắt, "Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là tôi không thích cậu. Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Đây là ở nhà, nếu để cho bà ngoại và mẹ cậu thấy được, cậu nói xem bọn họ sẽ nghĩ ra sao?"
"Bọn họ có thể nghĩ như thế nào?" Bị thái độ Diệp Phồn Tinh chọc tới, hắn cái gì cũng không thèm để ý: "Coi như tôi với em có cái gì, thì người bị đuổi ra ngoài cũng chỉ có em, không phải tôi. Tôi mới là máu mủ trong cái nhà này, mà em... Nếu không có cậu ở đây cũng chỉ là một người dùng nước là, khác máu tanh Em có muốn thử nhìn kết quả không, nếu như hôm nay xảy ra chuyện gì thật, tôi cùng em, ai sẽ bị đuổi ra ngoài?"
"..." Diệp Phồn Tinh dừng một chút, coi như minh bạch, tên khốn kiếp này, là tới gây phiền phức.