Mục lục
Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với quan hệ của Cố Khải với Tô gia, lễ đính hôn tối nay, anh hẳn phải tới tham dự mới đúng

Nhưng anh lại không hề tới đó

Cố Khải có chút nghiêm túc nói: " An An bị ốm, tôi đang chăm sóc cô ấy "

"Bị ốm?" Diệp Phồn Tinh lo lắng hỏi, không kiềm chế được mà giọng nói hơi lớn

Ánh mắt của Ngôn Triết chuyển lên người cô

Diệp Phồn Tinh hỏi thăm tình hình xong mới cúp điện thoại

Ngôn Triết nhạy cảm nhìn cô hỏi, " An An bị ốm à?"

Từ khi bị bệnh đến giờ Ngôn An chưa từng rời xa người nhà, đây chính là lần đầu tiên

Ngôn Triết lo lắng cho Ngôn An giống như lo lắng cho một đứa trẻ

Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Cố Khải nói An An bị sốt, nhưng mà đã gọi bác sĩ đến khám rồi, để sáng sớm ngày mai tôi qua đó xem thế nào "

Ngôn An vô cùng ngoan ngoãn, mặc dù thời gian Diệp Phồn Tinh tiếp xúc với cô ấy không nhiều, nhưng đã coi Ngôn An là cô em gái nhỏ của mình

Mặc dù Ngôn An lớn hơn cô, nhưng đích xác bây giờ lại giống như là em gái

-

Ngôn An nằm ở trên giường, tay vẫn còn cắm kim truyền nước muối

Cố Khải cầm lấy khăn lông lau mặt cho cô

Trợ lý đứng ở một bên, nhìn thấy Cố Khải vô cùng thành thục chăm sóc cho một cô gái như vậy, có chút kinh ngạc

Trong ấn tượng của anh ta, Cố Khải chính là cỗ máy cuồng công việc, không hề có vui buồn mừng giận chứ chẳng nói đến biết chăm sóc người khác như thế này?

Mặt của Ngôn An vì sốt nên đỏ bừng, ánh mắt long lanh nhìn Cố Khải, nũng nịu nói: " Anh ơi, An An muốn ăn kẹo"

""

Kẹo?

Lúc này trong nhà làm gì có kẹo?

Cố Khải phân phó cho trợ lý, "Đi mua đi "

Trợ lý ngẩn người, sau đó gật đầu, nhanh chóng chạy ra ngoài

Tự nhiên bảo mình đi mua kẹo, anh ta cũng không biết phải đi mua ở đâu nữa

Cố Khải ở trong khu biệt thự độc lập, xung quanh khu vực này không có cửa hàng tạp hóa nào cả

Tìm được một cửa hàng để mua kẹo cũng không dễ dàng gì

Trợ lý đi nửa giờ mới trở về, mua hai túi kẹo mút, Cố Khải nhận lấy, bóc kẹo đưa cho cô, " Kẹo của em này!"

Ngôn An nhận lấy, ngậm kẹo mút vào trong miệng, lại phát hiện đây không phải là loại kẹo mà cô muốn

" Em không muốn ăn cái này"

""

Cố Khải dịu dàng hỏi: "Thế An An muốn ăn kẹo gì nào?"

"Ngọt ngọt chua chua, hình cầu"

"" Cố Khải ngồi vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không tưởng tượng ra

Trợ lý nghe thấy Ngôn An tả vậy cũng đần mặt ra

Kẹo Anh ta vừa mua về không phải cũng hình cầu sao?!

Đang lúc này, người giúp việc từ bên ngoài đi tới, " Thưa ông chủ, cô Diệp tới"

Diệp Phồn Tinh không biết Cố Khải ở nơi nào, cũng chưa từng tới nhà Cố Khải, nhưng Phó Cảnh Ngộ biết

Cho nên bọn họ cùng đi đến

Rất nhanh, Cố Khải liền thấy Diệp Phồn Tinh đi vào, từ trong túi lấy ra hai que kẹo đưa cho Ngôn An

Ngôn An nhận lấy vô cùng vui vẻ, "Phồn Tinh"

Diệp Phồn Tinh nhìn thấy nụ cười của cô ấy, cười một tiếng, đã bị bệnh thành như vậy rồi mà còn có thể cười được, đúng là phục rồi

Kẹo Diệp Phồn Tinh vừa mang đến,mặc dù vẫn là kẹo mút nhưng là của hãng khác

Cố Khải nhìn thấy Ngôn An vui vẻ như vậy, quay sang hỏi Diệp Phồn Tinh: "Sao cô biết cô ấy muốn ăn loại kẹo này?"

"Ngôn Triết nói" Diệp Phồn Tinh giải thích: "anh ta bảo những lúc An An bị bệnh thường đòi ăn loại kẹo này, cho nên tôi mới đặc biệt mang tới"

Đương nhiên, cũng bởi vì quá lo lắng nên mới qua đây xem thử

Cố Khải nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, "Một mình cô tới à?"

" Chồng tôi với Ngôn Triết đang chờ ở ngoài kia "

Nghe đến đó, Cố Khải đứng lên, đi ra khỏi cửa

Diệp Phồn Tinh ở lại nói chuyện với Ngôn An

Đừng quên like và bỏ phiếu Cho Sữa nhé! <3<3<3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK