Phó Cảnh Ngộ đứng đắn nhìn lấy cô, "Không yên tâm, cho nên tới xem một chút."
Ngôn Triết ở bên cạnh nói: "Hai vợ chồng các người suốt ngày chỉ biết rải thức ăn chó, thật là quá đáng."
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết, nhíu mày nói "Không phục à?"
Ngôn Triết nói: "Đương nhiên! Nếu đổi lại là cậu, cậu có phục không? Cậu không yên tâm tôi à! Bận rộn như vậy còn chạy tới đây tìm vợ, sợ tôi làm gì vợ cậu chắc."
"Không phục thì cũng cố mà chịu."
Ngôn Triết: "..."
Phó Cảnh Ngộ nói xong, nhìn Diệp Phồn Tinh, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Ánh mắt của Diệp Phồn Tinh cũng không tự chủ nhìn vào môi anh, môi Phó Cảnh Ngộ nhìn rất đẹp, làm cho người ta nhìn lấy liền không nhịn được muốn hôn một cái
Diệp Phồn Tinh chỉ nhìn qua cũng có thể xác định được lúc mình ngủ, là anh len lén hôn cô.
Nhưng mà... khi đó chắc Ngôn Triết không ở đây đấy chứ?
Nếu anh ta mà ở đây thì cô biết giấu mặt vào đâu.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết, thờ ơ hỏi " Sao cậu còn đứng đây, có việc gì sao?"
"Không có việc gì, không quấy rầy hai người nữa." Ngôn Triết nói xong liền chuồn ra ngoài, còn khép cửa lại.
Ngôn Triết vừa tới tìm Phó Cảnh Ngộ nói chút chuyện, đương nhiên không thấy Phó Cảnh Ngộ hôn Diệp Phồn Tinh.
Trong căn phòng ít đi một người, nhất thời thanh tịnh không ít, Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, hỏi " Anh tới từ lúc nào thế?"
"Được một lúc rồi " Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống ở bên cạnh cô, ôn nhu nói: "Xem ra con heo nhỏ nhà chúng ta ngủ tốt quá nhỉ."
"Có phải anh vừa hôn trộm em không hả?" Diệp Phồn Tinh trợn mắt nhìn người đàn ông yêu nghiệt trước mắt.
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, " Em biết rồi à! Xem ra em giả vờ ngủ, cố ý để cho anh hôn em?"
"..." Trời ơi oan uổng quá!
Diệp Phồn Tinh kháng nghị nói: " Ai bảo thế, em thực sự chưa tỉnh ngủ thật đấy."
Lúc cô nói chuyện, Phó Cảnh Ngộ vẫn nhìn cô