Anh nhất thời cảm thấy, vợ của anh càng ngày càng giống như khối băng lạnh, anh thậm chí sợ hãi sau này mình không còn làm tan chảy được cô nữa.
Sau khi Diệp Phồn Tinh đi ngủ thì Kỷ Minh Viễn tới, Phó Cảnh Ngộ đi xuống, nói chuyện với Kỷ Minh Viễn một hồi.
Kỷ Minh Viễn nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ưu sầu, hỏi: " Sao thế, có tâm sự à?"
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trên ghế sa lon, tỏ ra mình đang nghiên cứu học thuật nghiêm túc, " Tôi cảm thấy hình như Phồn Tinh không yêu tôi nữa rồi."
"..." Kỷ Minh Viễn nghe xong sửng sốt một hồi, một giây kế tiếp, lập tức bật cười, " Cậu đang nói đùa tôi sao?"
Suốt ngày đều diễn show ân ái, người có mắt trên mặt thì đều nhìn ra được Diệp Phồn Tinh rất yêu Phó Cảnh Ngộ, vậy mà hiện tại anh lại nói ra những lời này, làm cho Kỷ Minh Viễn vạn vạn không nghĩ tới.
Phó Cảnh Ngộ trừng mắt liếc anh ta một cái, đối với nụ cười kia của anh ta, rất không hài lòng.
Mình đã thảm như vậy rồi mà còn bị chê cười?
Kỷ Minh Viễn nói: "Thật không nghĩ tới, Phó Gia tiếng tăm lẫy lừng cũng có hôm nay? Bình thường không phải chỉ có phụ nữ dỗ dành cậu sao, không nghĩ tới cũng có ngày cậu gặp phải vấn đề cảm tình khó giải quyết?"
Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ trở nên phức tạp.
Dựa vào cái gì anh lại không thể gặp phải vấn đề nan giải trong tình cảm?
Anh có mạnh mẽ đến đây thì cũng không thay đổi được là một con người Bình thường, không phải là thánh thần.
Anh cũng sẽ biết sợ, sịp Phồn Tinh của anh không yêu anh nữa.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Tôi cảm thấy tôi và cô ấy không hiểu nhau."
"Vậy thì tìm hiểu nhau thêm đi "
"..."
Kỷ Minh Viễn nhíu mày, "Cũng đúng, tôi quên mất, người khó hiểu hiểu như cậu thì ai mà hiểu cho nổi."
"Tôi không phải gọi cậu đến đây để cười tôi." Phó Cảnh Ngộ bị anh ta chế giễu đến nổi nóng.
Kỷ Minh Viễn ngồi xuống, làm chuyên gia tư vấn tình cảm, " Phụ nữ đều muốn được yêu thương dỗ dành hết."