"Vừa mới bắt đầu tôi đã biết rồi." Phó Cảnh Ngộ nhìn ra ngoài cửa sổ, tròng mắt màu đen trông như biển sâu, ngữ khí của anh nghe rất bình tĩnh, " Tôi không có ý định so đo với cậu, đối với tôi mà nói, tình cảm của chúng ta vượt qua hết thảy. Nhưng mà... Nếu cậu cướp Phồn Tinh, tôi chỉ có thể nói: Xin lỗi."
Anh có thể không so đo chuyện chân mình, không so đo tiền đồ của mình, anh cảm thấy mình làm sao cũng không đáng kể.
Nhưng nếu như người nào muốn cướp Diệp Phồn Tinh, anh tuyệt không cho phép điều đó xảy ra.
Ngôn Triết nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, từ trong mắt của anh thấy được sự quả quyết bất khả xâm phạm.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Triết nhìn thấy người anh em của mình quan tâm một người phụ nữ đến như vậy.
Bầu không khí đọng lại, hai người đàn ông trưởng thành nhìn nhau rất lâu, cuối cùng vẫn là Ngôn Triết nở nụ cười, anh ta vỗ bả vai của Cảnh Ngộ một cái, giống như trước đây thật lâu, bọn họ kề vai chiến đấu cũng như vậy, "Tôi nói rồi, tôi sẽ không cướp ai hết! Còn có... Chuyện lúc trước, tôi thật sự xin lỗi."
Chuyện kia cứ ẩn sâu trong lòng, làm cho Ngôn Triết ngày đêm khó an.
Lại không nghĩ rằng, Phó Cảnh Ngộ sớm đã biết chuyện này.
Như thế, Bản thân mình cứ cố gắng che giấu ở trước mặt Phó Cảnh Ngộ, còn cho là mình che giấu rất khá, nghĩ lại thấy thật nực cười?
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết, không lên tiếng.
Ngôn Triết cười tự giễu nói: "Được rồi đừng nóng giận, vì một người phụ nữ thôi mà, không đáng đâu? Tôi chỉ coi Phồn Tinh là em gái nên mới đối xử tốt với cô ấy một chút, cậu đừng có mà nghĩ vớ vẩn. Thật không nhìn ra, ngay cả tôi mà cậu cũng có thể ăn giấm như vậy?"
"..."
-
Diệp Phồn Tinh nói chuyện với Ngôn An một lúc rồi đi xuống, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ và Ngôn Triết ngồi ở trong phòng khách, Ngôn Triết rất nhiệt tình, bầu không khí giữa hai người cũng không lúng túng giống như trước khi đến.