Có thể Triệu Gia Kỳ chính là cái dằm trong tim cô, cho nên chuyện này không thể nhanh chóng đi qua được.
Anh tiến vào phòng tắm, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh ở nơi đó pha xong nước, " Được rồi đấy!"
Thấy cô chuẩn bị ra ngoài, Phó Cảnh Ngộ nói: " Lấy hộ quần áo ngủ của anh vào đây."
Phó Cảnh Ngộ cho là mình sai bảo cô như vậy thì ít nhất cô sẽ kháng nghị, sẽ chủ động nói chuyện với anh.
Ai biết, Diệp Phồn Tinh vẫn ngoan ngoãn làm theo, không nói không rằng.
"..."
Chẳng nhẽ cô không tức giận sao?
Chỉ chớp mắt, Diệp Phồn Tinh đã đem quần áo ngủ của anh vào, đặt ở trên giá.
Thấy cô muốn đi, Phó Cảnh Ngộ cũng không kiềm chế được nữa, nắm tay cô.
"..."
Trong lòng Diệp Phồn Tinh lộp bộp một cái, nhìn về phía anh, gắng gượng hỏi: " Anh làm gì vậy?"
Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nhìn cô, ngay sau đó đưa tay kéo cô vào trong ngực, dò hỏi: "Giận anh à?"
" Em giận gì chứ." Anh đột nhiên ôm ấp, kéo gần khoảng cách đang tại giận dỗi của hai người.
Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa thì mềm lòng, vội vàng khắc chế bản thân nói ra. Nhưng cô lại không cam tâm, cô tự nói với bản thân:
Diệp Phồn Tinh, sao mày hèn thế! Sao chưa chi gì đã chịu thua, giơ cờ trắng đầu hàng rồi?
Phó Cảnh Ngộ không xác định được suy nghĩ trong lòng của cô lúc này, hỏi: "Ngày mai em có đi Thân thành với anh nữa không?"
Anh rất lo lắng cô bởi vì chuyện của Triệu Gia Kỳ mà giận dỗi anh, không muốn đi sang bên kia cùng anh nữa.
Diệp Phồn Tinh cảm thấy khá kỳ quái, cô nhìn anh nói, "Đã lúc nào em bảo em không đi nữa sao?"
Phó Cảnh Ngộ dừng một chút, cho nên... Là mình cả nghĩ quá rồi sao?
Cô ấy vẫn đi?
Tảng đá lớn ở trong lòng lập tức rơi xuống.
Anh thanh tĩnh lại, cười nói: " Anh còn tưởng rằng em đang vì chuyện của Triệu Gia Kỳ mà không muốn đi Thân Thành với anh nữa."
Nụ cười của anh rất đẹp mắt, Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa thì bị mê hoặc rồi.
Cô bĩu môi, nhìn ra chỗ khác, "Trong mắt anh em là người nhỏ mọn như vậy sao?"
Cô là người có nguyên tắc.
Nếu đã đồng ý chuyện gì với người khác thì sẽ không bao giờ lật lọng.