Diệp Phồn Tinh nghiêm túc nhìn Phó Cảnh Ngộ: "Ông xã, anh tốt với em như vậy, có phải muốn lừa em sinh con không?"
Bằng không, với cái đầu nhỏ của Diệp Phồn Tinh, thật sự không tưởng tượng ra nguyên nhân chồng mình biến thành như vậy.
Phó Cảnh Ngộ cười khẽ một tiếng, " Em như vậy còn cần anh lừa sao?"
"Có ý gì?" Diệp Phồn Tinh cảm giác được anh kỳ thị mình.
Phó Cảnh Ngộ ôm cô, nói: " Em ngốc như vậy, chỉ cần đối với em tốt một chút, không phải em sẽ chủ động sinh con cho anh luôn sao? Còn cần phải lừa gạt nữa à?"
Cô dễ dụ cực kì, cũng rất dễ bằng lòng với cuộc sống.
Chẳng qua anh chỉ cầu hôn cô thôi mà cô đã hạnh phúc tới cực điểm.
Diệp Phồn Tinh hừ một tiếng, " Còn lâu nhé."
"Rõ ràng là như vậy." Tay Phó Cảnh Ngộ giúp cô cởi khăn quàng trên người xuống, áo khoác cũng cởi ra nốt. Trên người cô mặc một cái áo thun màu trắng bó sát lấy thân làm lộ đường cong cuốn hút.
Anh cúi đầu xuống, hôn lên môi cô một cái, Diệp Phồn Tinh hỏi: " Anh không cần đi tắm sao?"
"Không cần vội." Môi của anh dao động, hôn từ chân mày của cô rồi sau đó di chuyển qua cái trán, chóp mũi, xuống cằm...
Sau đó, Phó Cảnh Ngộ đi tắm rửa, Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, nhớ lại nụ hôn vừa rồi, không nhịn được cười trộm ra tiếng trong chăn.
Ở bên cạnh anh thật sự rất hạnh phúc!
Đang lúc này, điện thoại reo lên, Diệp Phồn Tinh nghe điện thoại, "A lô?"
" Em nhận được Hoa chưa?" Từ trong điện thoại truyền tới âm thanh của Ngôn Triết.
Diệp Phồn Tinh hơi dừng lại một chút, " Thì ra là anh tặng! Tôi còn tưởng là ai cơ!"
Hại cô đoán bao nhiêu lâu.