Mục lục
Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh vẫn cảm thấy tôi còn chưa đủ thảm sao?" Tô Lâm Hoan nghiêm túc nhìn lấy hắn, "Nhất định muốn thấy tôi chết mới cam tâm à?"

Nếu như không phải rơi vào đường cùng, cô ta cũng không muốn đi lên con đường này.

Tô Lâm Hoan không tin, lúc này Phó Cảnh Ngộ còn dám chạy tới dồn ép mình.

Thịnh Hy nhìn thấy cô ta tức giận, vội vàng dỗ dành: "Được rồi, chờ em xuất viện, chúng ta lại nói vấn đề này sau."

"..." Tô Lâm Hoan nhắm mắt lại, nói với Thịnh Hy: " Anh đi ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."

Chỉ cần nhìn thấy hắn, cô ta lại nhớ tới cảnh tượng bị hắn hành hạ kia, cho nên, chỉ hy vọng hắn khuất mắt mình càng xa càng tốt.

Thịnh Hy nhìn thấy Tô Lâm Hoan kích động như vậy, bất đắc dĩ đi ra khỏi cửa.

Sau hai ngày, bà Tô cũng tới bệnh viện chăm con gái, nghe nói Tô Lâm Hoan muốn ly hôn, bà ta cũng đều hùa theo.

Nhớ tới chuyện con gái mình thiếu chút nữa bị Phó Cảnh Ngộ bức tử, bà ta lại giận sôi ruột gan.

Cuối tuần, khi Diệp Phồn Tinh mới vừa thức dậy, từ phòng ngủ đi ra, liền thấy Ngôn Triết đứng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Cô lịch sự hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Ngôn Triết quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh mới vừa ngủ dậy, cười một tiếng, nói: " Chào buổi sáng, Nhóc con!"

Diệp Phồn Tinh suy đoán nói: "Không phải anh sang đây thăm Tô Lâm Hoan đấy chứ?"

Bà cô già xảy ra chuyện, hai người lại có quan hệ mờ ám, anh ta tới thăm Tô Lâm Hoan cũng rất bình thường.

Ngôn Triết cũng không phủ nhận, gật đầu nói, "Cô anh bảo anh tới thăm Tô Lâm Hoan."

Từ khi Tô Lâm Hoan xảy ra chuyện, bà Bùi không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, Ngôn Triết không có cách nào đành chạy tới đây xem tình hình.

Ánh mắt Diệp Phồn Tinh phức tạp nhìn anh ta nhưng không lên tiếng, Ngôn Triết bị ánh mắt của cô làm cho mất tự nhiên, "Có ý gì? Em không tin à?"

"Tôi tin mới là lạ đấy!" Loại ngựa đực đã lên giường cùng Tô Lâm Hoan này, Diệp Phồn Tinh cảm thấy anh ta chính là đặc biệt sang đây thăm Tô Lâm Hoan.

Đương nhiên, đây là chuyện của anh ta, cô cũng không can thiệp được.

Ngôn Triết đi tới trước mặt Diệp Phồn Tinh, nói: "Làm sao, thế em có đi thăm cô ta cùng anh không?"

"Không có hứng thú." Diệp Phồn Tinh có hâm đâu mà đi thăm cô ta.

"Chúng ta có phải là bạn không? Em không đi, nhỡ đâu cô ta bắt cóc anh thì sao?" Ngôn Triết trêu ghẹo nói.

Diệp Phồn Tinh nhìn nụ cười trên mặt anh ta,nói " Bà cô già đã như vậy rồi mà anh còn có thể cười được à?"

Đàn ông đúng là đồ máu lạnh,lúc lên giường với con gái nhà người ta thì không sao, trở mặt một cái là mặc kệ sống chết?

"Sao anh lại không thể cười hả?" Ngôn Triết nói: " Cô ta cũng đã chết thật đâu? Anh còn đang phí thời gian đi thăm Tô Lâm Hoan đây này!"

Nếu bản thân thật sự muốn chết, thì chẳng ai có thể ngăn được!

Ngôn Triết là một người lạnh lùng máu lạnh, cho nên, coi như Tô Lâm Hoan chết thật đi nữa, anh ta cũng sẽ không hề mảy may cảm thấy áy náy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK