Mục lục
Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Khải không kết hôn, Cố Trường Bình cũng chỉ có mỗi Cố Vũ Trạch, cho nên Cố Vũ Trạch chính là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Cố.

Không chỉ Phó gia cưng chiều, Cố gia bên kia cũng rất cưng chiều. Nhất là ông cụ Cố ở thủ đô, Cố Vũ Trạch lại chủ yếu ở thành phố A, bởi vì không được gặp cháu trai thường xuyên nên ông cụ Cố lại càng yêu thương thằng cháu này.

Cơm nước xong đi ra, Cố Vũ Trạch không về cùng Phó Cảnh Ngộ, mà lên xe của Cố Khải.

Trên xe, Cố Khải nhìn Cố Vũ Trạch, nói: " Về phía Cậu của cháu chú đã giúp cháu nói qua, về phần bọn họ nghĩ như thế nào, chú cũng không biết."

Anh ta dù sao cũng chỉ là chú, không thể quyết định chuyện trong nhà anh trai mình, chỉ có thể góp ý.

Cố Vũ Trạch nhìn ngoài cửa sổ, không lên tiếng.

Cố Khải cười nói: " Chú cũng rất hiếu kỳ cháu đã là làm ra chuyện tày đình gì mà bố mẹ cháu lại muốn tống cháu ra nước ngoài cho bằng được?"

"..." Cố Vũ Trạch tiếp tục không lên tiếng.

Cố Khải lại dường như đã đoán được điều gì đó, phỏng đoán: " Liên quan đến phụ nữ phải không?"

Cố Vũ Trạch ngẩn ra, nhìn sang chú mình.

Cố Khải nói tiếp: " Chú nghe nói trước kia cháu và Diệp Phồn Tinh từng yêu đương một thời gian. Hiện tại cô ta và cậu của cháu đã ly hôn, cho nên cháu lại tơ tưởng đến Diệp Phồn Tinh rồi có phải không?"

Trừ cái đó ra, Cố Khải quả thực không nghĩ ra được, chuyện gì có thể khiến cho Phó Cảnh Ngộ nhọc công bắt cháu trai anh ta ra nước ngoài.

Cố Vũ Trạch nhìn đường phố về đêm, nhớ tới lúc trước, " Cháu và cô ấy là bạn học cấp ba, vừa vào lớp 10 chúng cháu đã ngồi cùng một bàn "

" Rồi sao nữa?" Cố Khải cũng rất tò mò.

"Bởi vì cháu ngu ngốc, không chịu tin tưởng cô ấy." Nhớ lại khi đó, Cố Vũ Trạch vô cùng hối hận.

Là hắn không tốt.

"Nhưng mà, cháu thật sự rất yêu cô ấy, chúng cháu đã hẹn ước, cùng vào đại học A, cháu và cô ấy sẽ bên nhau suốt đời, cùng cô ấy đến những nơi mà cô ấy thích..."

" Nhưng mà cô ta đã lấy người khác rồi." Cố Khải nói tiếp "Dù cô ta đã ly hôn với cậu cháu rồi thì sao? Không phải tất cả mọi người đều biết cô ta đã từng là mợ cháu sao? Cháu tỉnh táo lại cho chú, đừng có ấu trĩ như trẻ con như thế. Là thằng đàn ông, cầm lên được thì cũng phải đặt xuống được."

"..." Cố Vũ Trạch nhớ tới lúc trước, đột nhiên cảm giác khó chịu đến cực điểm, hắn ngồi ở trong xe, cùng Cố Khải nói rất nhiều chuyện của Diệp Phồn Tinh.

Cố Khải cũng chỉ gặp qua Diệp Phồn Tinh có một lần, nghe Cố Vũ Trạch dốc bầu tâm sự, ngược lại càng ấn tượng sâu hơn đối với cô.

Trở lại chỗ ở, Cố Khải bảo Cố Vũ Trạch đi tắm rửa còn anh ta thì tiến vào thư phòng, thấy cuốn sách của để ở trên, đây là lúc ra về tối hôm qua, Tô Tề tặng cho Cố Khải, mong anh ta suy nghĩ chuyện đầu tư.

Mục Triệt cũng ra mặt nói tốt cho rất nhiều.

Cố Khải ngồi xuống, mở sách của Diệp Phồn Tinh ra, lật vài tờ.

-

Phó Cảnh Ngộ về đến nhà, nhìn thấy mẹ mình vẫn còn ngồi ở đó, "Mẹ."

"Trở về rồi hả?" Bà Phó nhìn thấy anh, cười gian nói: " Phồn Tinh ở trên phòng ấy."

Bọn họ không cần biết Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh có ở chung một chỗ không, nhưng mà, chỉ cần Diệp Phồn Tinh về đây, người nhà đều sẽ tạo điều kiện để hai người họ ở chung với nhau.

Phó Cảnh Ngộ đáp một tiếng, nhanh chóng lên phòng.

Phòng ngủ không mở đèn, Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường lớn, ôm lấy gối, ngủ rất say.

Phó Cảnh Ngộ cởi áo khoác ra để ở một bên, cúi người, hôn lên môi cô.

Diệp Phồn Tinh bị anh hôn tỉnh ngủ, lười biếng mở mắt, "Anh về rồi hả?"

Trong phòng không mở đèn, cô không nhìn thấy rõ mặt anh, chỉ có thể thông qua mùi trên người anh để phán đoán là Phó Cảnh Ngộ.

Có thể là bởi vì trong phòng quá mờ ảo, cho nên Diệp Phồn Tinh cảm giác lòng của mình nhảy loạn lên.

Phó Cảnh Ngộ hàm hồ đáp một tiếng, "Ừm."

Môi không rời đi, tiếp tục tấn công mãnh liệt lên môi cô, giống như là muốn cướp sạch không khí của cô vậy.

Mau like và bỏ phiếu để đọc chương tiếp theo đi nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK