"Chuyện ngày hôm nay đến tai chị ấy rồi à?" Diệp Phồn Tinh cảm thấy bất an không kém Phó Cảnh Ngộ lúc nãy.
Trên đời này, có rất nhiều lúc, không phải cứ làm sai mới bị trách cứ mà cả khi bạn chẳng làm sai điều gì, nhưng đứng ở góc nhìn của những kẻ khác bạn lại thành kẻ sai, kẻ mặt dầy, kẻ trơ trẽn, không có liêm sỉ, đáng để cho bọn họ phỉ nhổ, cắn xé, miệt thị, bêu rếu bạn...
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy sự lo lắng của cô, trấn an nói "Yên tâm đi, em nghĩ chị anh không biết gì về chuyện của em và Vũ Trạch sao, chị ấy biết hết tất cả, chẳng qua không nói ra mà thôi!"
Không chỉ riêng Phó Linh Lưng mà mọi người đều biết, chẳng qua đều không nhắc tới.
Ở trong mắt bọn họ, hiện tại Diệp Phồn Tinh và Cố Vũ Trạch chỉ có quan hệ mợ - cháu đơn thuần, căn bản không đáng để ở trong lòng.
Hơn nữa, dù gì người nhà cũng phải cho anh mặt mũi.
Diệp Phồn Tinh nhìn thái độ của Phó Cảnh Ngộ mới phát hiện ra, chuyện của mình và Cố Vũ Trạch ở trong mắt anh, dường như không đáng nhắc tới.
Lúc cô thay quần áo xong đi ra thì cơm đã được đưa tới.
Diệp Phồn Tinh mới vừa mới xuất viện, nên vẫn phải ăn những món thanh đạm.
Tô Tề gửi cho cô tài liệu hợp tác với công ty điện ảnh bên kia, cô xem qua một lượt rồi mới tắt máy tính.
Phó Cảnh Ngộ không ngủ, vẫn đang chờ cô, anh ôm cô từ phía sau, âm thanh khàn khàn hỏi: "Làm xong rồi hả?"
"Ừm." Diệp Phồn Tinh biết anh đang chờ cái gì, chủ động hôn anh.
Cũng hiếm khi thấy cô chủ động như thế này, hai người sau khi hôn nhau cuồng nhiệt một lúc, Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, lười biếng nói " Em chủ động đi!?"
Cô ho khan một tiếng, thẹn thùng nói, " Em muốn tắt đèn."
Cảm giác bị anh nhìn chằm chằm làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn bà xã,cười đen tối, "Nhưng mà anh lại muốn nhìn cơ thể bà xã của anh."
" Thế thì anh thích làm gì thì làm đi, em mặc kệ."
Cô mới vừa nói xong, Phó Cảnh Ngộ liền nhào ra tắt đèn.
Nào nào, thịt nóng hổi đây, mại zô, mại zô nào!