Tưởng Sâm nói: "Đã trễ thế này rồi, hay là anh đi về trước, ngày mai lại tới "
Có lẽ chính Phó Cảnh Ngộ không quan tâm, nhưng anh ta không nhìn được Phó Cảnh Ngộ chịu khổ như vậy
Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh nói: "Không cần đâu "
Diệp Phồn Tinh muốn ở lại trông mẹ, cô không cảm thấy khổ cực thì thôi, sao anh có thể cảm thấy cực khổ được cơ chứ, đây là chuyện anh nên làm
Tưởng Sâm bất bình thay anh, "Mẹ vợ anh trước không coi anh ra gì, hiện tại bà ấy bị bệnh, anh lại còn đích thân ở chỗ này trông coi"
"" Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, tỏ ra không vừa ý, vẫy tay đuổi người " Cậu đi về trước đi, đừng đứng đây nói nhảm nữa "
Anh ở lại đây là vì Diệp Phồn Tinh đâu phải là vì bà Diệp
Tưởng Sâm tự chuốc nhục nhã, trực tiếp đi ra
Diệp Phồn Tinh ngủ một lúc, chợt tỉnh ngủ, Phó Cảnh Ngộ cúi đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi "Tỉnh rồi à?"
Diệp Phồn Tinh ngồi dậy, cảm giác thân thể đều cứng ngắc, phải ở lại bệnh viện một đêm quả là chuyện chẳng thoải mái gì
Phó Cảnh Ngộ đưa quần áo mà Tưởng Sâm vừa mang vào đây cho cô, Diệp Phồn Tinh nhận lấy túi, ngái ngủ hỏi "Tưởng Sâm vừa mới tới đây hả anh?"
"Ừm"
Diệp Phồn Tinh một bên mặc thêm áo, nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, nói "Trễ lắm rồi, anh về nhà trước đi, một mình em ở lại đây là được rồi "
"Không cần đâu " Phó Cảnh Ngộ nói: "anh ở lại cùng em "
Anh lấy thêm áo ra bao lấy cô, hiện tại cô không biết là do anh hay là do có thêm áo mà cô lại cảm thấy ấm áp đến vậy
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, " Anh như vậy, thế nào ngày mai Tưởng Sâm cũng lại càu nhàu em cho mà xem "
Cô có chịu cực khổ một chút cũng không sao, từ nhỏ đến lớn cũng đã quen rồi, nhưng Phó Cảnh Ngộ thì khác, trong mắt Tưởng Sâm, Phó Cảnh Ngộ như một vị thần không vướng khói lửa nhân gian, làm sao có thể để anh ở đây chịu khổ
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, " Cậu ta dám!"
Buổi sáng, ông Diệp lại tới, Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ mới từ bệnh viện về nhà nghỉ ngơi
Tưởng Sâm tới tiếp bọn họ, Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, nghe Tưởng Sâm không ngừng lải nhải, "Tối qua tôi nói với chồng cô nửa ngày, bảo anh ấy đi về nghỉ, anh ấy không thèm nghe Phồn Tinh, cô cũng vậy, người nhà của cô đâu, sao không để cho bọn họ tới trông mẹ cô, làm gì mà lại để cho anh Phó ở lại trông người ốm như thế?"
"" Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ đầy ái ngại
Phó Cảnh Ngộ bao che cầm tay Diệp Phồn Tinh, nói với Tưởng Sâm: "Im miệng"
Sao anh lại có một tên trợ lý mồm như đít vịt như thế này, anh có thể đuổi việc cậu ta không?
Tưởng Sâm ngậm miệng, nhưng vẫn tỏ ra không phục
Diệp Phồn Tinh cười nói: "Sẽ không có lần sau nữa đâu, anh đừng giận nữa "
Nhà cô cũng chỉ có 4 người, bà Diệp phải nằm viện, cô không thể để cho một mình bố cô ở đó chăm mẹ được, cô cũng phải góp chút sức mọn, đây cũng là nghĩa vụ mà cô phải làm
Cô cũng hiểu tính khí của Tưởng Sâm, dù sao cũng là mẹ cô, mà trước đây bà ấy đối xử chẳng ra gì với Phó Cảnh Ngộ
Về nhà, hai người ăn uống qua loa, sau đó Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh đi lên phòng ngủ bù
Cởi quần áo nằm ở trên giường, Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: "Tưởng Sâm hay càm ràm, em đừng để trong lòng, cậu ta nói chuyện khó nghe nhưng không có ác ý Lúc Trước biết anh với em ly hôn, cậu ta còn cảm thấy anh có lỗi với em, còn nằng nặc đòi từ chức đấy "
Tưởng Sâm chính là có sao nói vậy, cũng không phải là nhằm vào Diệp Phồn Tinh
Diệp Phồn Tinh cười khề nói: " Em biết mà, anh ta nói cũng không có sai Mẹ em lúc trước đối xử với anh ra gì, đáng nhẽ em không nên để anh lại bệnh viện"
"Nói ngu ngốc gì đấy?" Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán cô một cái, "Người nhà của em chính là người nhà của anh Sao anh có thể để mình em ở bệnh viện được?"
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa nhé các Tình yêu <3<3<3