Tô Lâm Hoan ủy khuất nói: " Đó không phải do em tự nguyện, hơn nữa, lần đầu tiên của em không phải đã trao cho anh rồi sao?"
Ngôn Triết nhíu mày, không muốn nhìn thêm một phút một giây cái bộ dáng hiện tại của cô ta nữa, "Tôi về đây."
"Ngôn Triết." Nhìn thấy anh ta đi ra cửa, Tô Lâm Hoan vội vàng gọi lại, lấy hết can đảm ra nói: "Nếu như anh không cần em thì em sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa? Không bằng cứ để cho en chết đi còn hơn."
Ngôn Triết quay đầu lại nhìn cô ta một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng vô tình như vậy, "Nếu như cô muốn chết thì đi chết cho nhanh vào! Đừng chỉ nói suông như thế. Cô cứ yên tâm, nếu cô chết thật tôi nhất định sẽ tới tang lễ viếng cô!"
Muốn lấy cái chết ra uy hiếp mình sao?
Vậy thì chết đi tôi xem!
Ngôn Triết không chút do dự đi ra khỏi cửa.