Anh nghiêm túc nói: " Em ăn phận ngồi yên đó đi."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ như vậy, bật cười thích thú, " Lâu rồi không về mà anh vẫn còn xấu hổ à? Vậy sao lúc nãy anh ôm em không chịu buông thì không thấy anh xấu hổ? Dây thần kinh xấu hổ của anh lại hoạt động bình thường rồi à?"
Diệp Phồn Tinh mới vừa nói xong, Phó Cảnh Ngộ đã trực tiếp nhào sang...
Tay anh che mắt cô lại, Diệp Phồn Tinh không nhìn thấy thứ gì, nhưng cô có thể cảm giác được nụ hôn ấm nóng của anh trên môi của mình, làm cho trái tim cô đập bịch bịch.
Chú tài xế ngồi đằng trước (...), Ôi mắt chó hợp kim của tôi, tôi là ai, đây là đâu?
Tưởng Sâm lấy hành lý đi ra, nhìn thấy xe đậu ở chỗ đó, đem hành lý thả vào cốp sau, lên xe...
Diệp Phồn Tinh nghe được tiếng mở cửa, vội vàng đẩy Phó Cảnh Ngộ ra.
Tưởng Sâm nhìn thấy Diệp Phồn Tinh ngồi ở phía, nói: "Tiểu Tinh Tinh, đã lâu không gặp."
"Tưởng Sâm." Diệp Phồn Tinh ngượng ngùng chào hỏi anh ta.
Tưởng Sâm nói với tài xế: "Đi thôi, chắc cô chờ lâu lắm rồi phải không?"
"Không có." Diệp Phồn Tinh nói: " Vừa tới thôi."
Phó Cảnh Ngộ vội vội vàng vàng chạy đi ra tìm Diệp Phồn Tinh, cho nên hành lý do một mình Tưởng Sâm đi lấy.
Tưởng Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, "Gần đây thành phố A nóng nhỉ?!"
Diệp Phồn Tinh gật đầu, " Dạo này nóng chết đi được!"
Dù sao mùa hè đến rồi, Thành Phố A chính là một lò lửa, lúc này đi ra ngoài, quả thực muốn cháy nắng luôn.
Diệp Phồn Tinh quay sang nói với Phó Cảnh Ngộ: "Vốn bố mẹ muốn đi ra ngoài nghỉ mát, nhưng lại sợ em ở nhà một mình nên không yên tâm, bọn họ lại không đi nữa rồi."
Diệp Phồn Tinh rất ngại, thật ra cô có ở nhà một mình căn bản sẽ không có vấn đề gì, chỉ là bố mẹ chồng của cô không yên tâm.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Bọn họ cũng là quan tâm em thôi."
Dù sao bây giờ Diệp Phồn Tinh cũng là con dâu bảo bối của Phó gia.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, tò mò hỏi: " Anh thì sao? Như thế nào? Ở bên ngoài có quen không?"
Anh đã đi hơn một tháng rồi!
Diệp Phồn Tinh cũng không biết ở bên kia anh trải qua thế nào.
Phó Cảnh Ngộ là một người ít nói kiệm lời, có chuyện gì thì cũng sẽ không than thở với cô.
Phó Cảnh Ngộ trả lời: "Cũng bình thường, lúc đầu hơi khó thích ứng nhưng sau đó ổn hơn rồi."
Tưởng Sâm ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nói chen vào: " Khó ở là phải rồi, anh ấy nhớ cô quá ấy mà. Cô có nhớ cái kẹp cà vạt cô tặng cho anh ấy không, suốt ngày anh ấy cũng chỉ dùng mỗi cái kẹp cà vạt ấy thôi, có một lần không biết bị lẫn vào đâu mất, anh ấy bắt tôi đi tìm cả ngày."
Thừa cơ hội này, Tưởng Sâm bóc mẽ ông chủ.
Coi như là trợ lý thì anh ta cũng phải có quyền lên tiếng một lần chứ?
Tưởng Sâm chỉ nghĩ cũng chỉ là một cái cái kẹp cà vạt mà thôi, có cái gì quan trọng?
Nhưng Phó Cảnh Ngộ bắt anh ta đi tìm cho bằng được.
Tìm được rồi, hỏi tới nguyên nhân, Phó Cảnh Ngộ nói đây là quà mà Diệp Phồn Tinh tặng anh.
Có thể tưởng tượng được nội tâm Tưởng Sâm lúc đó gào thét như thế nào.
Thần tượng của anh ta lúc trước không phải là người như vậy.
Nói xong, Tưởng Sâm liền cảm giác mình bị Phó Cảnh Ngộ trừng mắt một cái.
Tên trợ lý chết tiệt này sao lại nói nhiều như đàn bà thế không biết.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, phì cười, cảm thấy anh thật đáng yêu, " Cái kẹp đó cũng không đáng bao nhiêu tiền, mất rồi thì em mua cho anh cái khác là được!"
"..." Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng, trong lòng lại nghĩ, đó là món quà đầu tiên mà cô tặng cho anh, làm gì có thứ gì có thể thay thế được.
Cô tặng cho anh cũng không nhiều, có thể mang theo bên người lại càng ít hơn, cũng không thể giữa mùa hè quàng khăn len chứ?
Chỉ là thật sự anh quá nhớ cô, hai người bên nhau một năm, đột nhiên phải tách ra, luôn cảm thấy bên người trống rỗng.
Lúc vừa mới sang kia, thậm chí anh còn nhìn thấy bóng dáng của cô ẩn hiện trước mắt mình.