Câu hỏi ngược của Diệp Phồn Tinh làm bà Ngôn á khẩu không trả lời được, trong nhất thời bị tức có chút không thở nổi.
Không nói Diệp Phồn Tinh rốt cuộc có cám dỗ Ngôn Triết hay không, với thái độ của Diệp Phồn Tinh hiện tại, bà Ngôn liền cảm thấy cô rất vô lễ.
Mỗi câu nói đều xấc xược, đây là Thái độ nói chuyện với trưởng bối sao?
Liền ngay cả Phó Cảnh Ngộ... Cùng bọn họ quen biết lâu như vậy, cũng không dám nói chuyện với bà ta như vậy!
Diệp Phồn Tinh thấy bà ta không nói lời nào, cười nói: " Cô yên tâm, ở trong mắt cháu, không có người nào có thể tốt hơn Phó Cảnh Ngộ. Coi như cô không nói, cháu cũng tuyệt đối không bao giờ có bất kỳ ý định gì đối với Ngôn Triết nhà cô, bởi vì căn bản cháu coi thường con trai cô. Hơn nữa, mẹ chồng cháu tốt hơn cô nhiều, còn lâu cháu mới muốn gả đến nhà các người để phải nhìn sắc mặt của cô, bị cô chọc tức."
Ai bị điên thì mới muốn gả vào nhà họ Ngôn?
Bà Ngôn được người ta nịnh nọt đã quen, nhìn một cái liền biết không dễ phục vụ.
So với bà Phó và ông Phó coi cô là con gái ruột, Diệp Phồn Tinh nghĩ, coi như mình có bị chấn thương sọ não, cô cũng sẽ không có hứng thú đối với người nhà họ Ngôn.
Cũng không phải ai cũng giống như Tô Lâm Hoan thích trèo cành cao, ít nhất đối với Diệp Phồn Tinh mà nói, cho tới bây giờ cô chưa từng trông cậy vào qua, càng không cần giữ quan hệ tốt với bọn họ.
Cô cao hứng nên mới theo Phó Cảnh Ngộ tới nơi này, đây cũng là nể mặt Phó Cảnh Ngộ, nếu không, cô còn lâu mới đến đây!
Ngoài cửa, Ngôn Triết nghe được âm thanh của Diệp Phồn Tinh.
"Cô à, cô yên tâm, ở trong mắt cháu, không bao giờ có ai ngoài Phó Cảnh Ngộ. Coi như cô không nói, cháu cũng tuyệt đối không mơ tho đến còn trai cô đâu."
Những lời này quả thật giống như bạt tai tát thẳng mặt Ngôn Triết.
Lúc trước, khi quan hệ của anh ta và Phó Cảnh Ngộ còn thân thiết vô tư, cha anh ta đã thích so sánh hai người họ, anh ta không có lần nào hơn Phó Cảnh Ngộ.