Trương Tâm Dao nói: " Cô ấy có quyền lựa chọn giúp hoặc không giúp mà."
Trương Tâm Dao cũng biết, Diệp Phồn Tinh có thể sẽ không giúp mình, chẳng qua là ôm lấy một tỉa Hy vọng thử một lần.
Trương Tâm Dao ra cửa, trực tiếp đón xe trở về nhà, Trương tổng đang bên trong nhà đợi cô ấy, thấy con gái trở lại, một mặt mong đợi hỏi: "Như thế nào rồi? Diệp Phồn Tinh có đáp ứng giúp con hay không?"
Nhìn lấy ánh mắt mong đợi của cha, Trương Tâm Dao cau mày, "Không."
Trương tổng một mặt thất vọng, " Hai đứa không phải là bạn rất thân sao? Lúc này không giúp còn đợi lúc nào nữa? Bà bảo con lấy lòng cô ta, chính là vì có một ngày có thể phát huy được tác dụng."
"Cô ấy không đồng ý giúp, còn cũng không có biện pháp!" Trương Tâm Dao rất ủy khuất.
"Phế vật!" Trương tổng tức giận mà nhìn con gái mình, xoay người rời đi.
Trương Tâm Dao nhìn lấy bóng lưng tức giận của cha, đây là lần đầu tiên cha tức giận dữ dội như vậy với mình.
-
Diệp Phồn Tinh giúp Diệp Tử Thần dọn dẹp xong, Diệp Tử Thần nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: " Em thấy hình như chị ấy rất thương tâm."
Diệp Phồn Tinh nói: " Khi về chị sẽ hỏi qua anh rể em xem như nào!"
Dù sao cũng là bạn bè, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, giúp một tay, cô cũng coi là tận lực.
Diệp Tử Thần nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: "Nếu mà chị không muốn giúp thì thôi."
Cậu ta có thể hiểu được lập trường của Diệp Phồn Tinh.
Diệp Tử Thần mặc dù hay thích đấu võ mồm với Diệp Phồn Tinh, nhưng kỳ thật cậu ta đối với Diệp Phồn Tinh tốt vô cùng.
Chỉ cần là quyết định của Diệp Phồn Tinh cậu ta đều sẽ đứng về phía cô.
Diệp Phồn Tinh nhìn em trai, cười một tiếng, " Chị về đây."
Từ nhà của Diệp Tử Thần đi ra, Diệp Phồn Tinh lại thuận đường đi công ty đi bộ một vòng, hơn sáu giờ chiều mới về nhà. Nàng mới vừa vào cửa, liền cảm giác mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh...