Mỗi lần Phó Cảnh Ngộ trở lại bà Phó đều rất kích động.
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, " Vâng mẹ."
Trong căn phòng này, có ba người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, đó là Vợ, mẹ và chị gái của anh.
Quản gia xách hành lý của Phó Cảnh Ngộ đi vào, thật ra cũng không mang gì về nhiều, cũng chỉ là mua một chút đặc sản ở bên kia, đặc biệt mang về cho bọn họ, ngày cả quản gia và mấy người giúp việc cũng đều có phần.
Bà Phó nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: " Phồn Tinh sáng sớm đã ra cửa mà làm sao giờ hai đứa mới về? Mẹ vừa nói chuyện với chị con, còn tưởng con bé đi lạc cơ."
Diệp Phồn Tinh giải thích: "Không phải đâu mẹ ạ, là tại chồng con lỡ chuyến bay, hại vốn chờ gần chết."
-
Cùng mẹ chồng và Phó Linh Lung trò chuyện một hồi, Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh về phòng.
Anh ngồi ở trên ghế sa lon, Diệp Phồn Tinh đi giúp anh lấy quần áo để thay ra, sau đó đi vào trong phòng tắm pha nước tắm rồi mới ra ngoài, "Có thể vào tắm rồi."
"Ừm." Phó Cảnh Ngộ đáp một tiếng, qua hai giây mới ngẩng đầu lên, nhìn bà xã, cô đi chân trần nhìn vô cùng đáng yêu.
Phó Cảnh Ngộ phát hiện, anh đã quá lâu không nhìn thấy cô, hiện tại nhìn thế nào cũng cảm thấy vợ anh càng ngày càng đáng yêu.
Anh đứng lên, Diệp Phồn Tinh đư khăn lông đưa cho anh "Nước em pha xong rồi, anh vào tắm đi cho thoải mái."
Phó Cảnh Ngộ nhận lấy khăn lông, nhưng không ngay lập tức đi vào phòng tắm, mà là anh lại ôm cô, dựa vào vách tường, thu hẹp giơ lên hai cánh tay, nhắm hai mắt lại.
Lông mi của anh thật dài
Diệp Phồn Tinh tràn đầy quan tâm nhìn anh, " Sao thế, anh không thoải mái ở đâu à?"
"..." Âm thanh của Phó Cảnh Ngộ rất ôn nhu, "Không, chỉ là muốn ôm em một lúc thôi."
Có thể ôm lấy cô như vậy có cảm giác thật chân thật.
Diệp Phồn Tinh nở nụ cười, yên lặng để cho anh ôm, tiếng nước chảy trong phòng tắm ào ào cũng làm lòng người cảm thấy hạnh phúc.
Thừa lúc anh không để ý, Diệp Phồn Tinh len lén nhìn anh, muốn ghi nhớ hình ảnh này ở trong lòng.
Một hồi lâu, cô vẫn không kiềm chế được nữa, trực tiếp ngẩng đầu lên, hôn trộm anh một cái.
Phó Cảnh Ngộ mở mắt ra, nhìn cô, bật cười, " Anh đi tắm đây."
"Vâng, anh đi đi." Diệp Phồn Tinh đỏ mặt, cúi đầu, ra vẻ vô tội.