Quan trọng cũng không biết Phó Cảnh Ngộ lại muốn cầu hôn...
"Là vì chuyện của Cố Vũ Trạch sao?" Tưởng Sâm đưa ảnh trong điện thoại cho cô xem " Anh phó đã biết hết những thứ này rồi."
Diệp Phồn Tinh nhìn ảnh trong điện thoại mà Tưởng Sâm đưa cho cô xem, sắc mặt của cô cứng đờ,trắng bệch ra.
Cô vội vàng chạy tới trường học, tốn nhiều thời gian và công xức như vậy để xử lý chuyện này, chính là sợ sẽ truyền tới tai của Phó Cảnh Ngộ, nhưng không nghĩ tới, anh lại... Biết hết tất cả mọi chuyện rồi?
Cuối cùng... Cô vẫn chậm một bước...
Cho nên, anh không đợi cô, không phải bởi vì cô tới muộn, mà là vì... Anh đã nhìn thấy ảnh cô bị Cố Vũ Trạch hôn, đúng không?
Diệp Phồn Tinh không muốn để cho anh nhìn thấy ảnh đó nên mới phải khổ sở chạy đôn chạy đáo, lại không nghĩ rằng, càng làm mọi chuyện trở nên khó cứu vãn.
Cô nhìn Tưởng Sâm cầu cứu, Tưởng Sâm đành phải nói: " Cô nói cô xem, xảy ra chuyện lúc nào không xảy ra lại chọn vào đúng lúc quan trọng như thế?"
Nhất là hôm nay, Phó Cảnh Ngộ muốn cầu hôn cô, còn muốn cho cô bất ngờ lớn.
Diệp Phồn Tinh vò đầu bứt tóc, vô cùng buồn bực, "Tôi cũng đâu muốn như vậy."
Đã đến bước này rồi, chỉ có thể... Thẳng thắn chịu trận.
Nhớ tới tên khốn Cố Vũ Trạch kia, đã đi rồi mà còn để lại mầm họa lớn như vậy.
Diệp Phồn Tinh len lén đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trên ghế, lưng quay về phía cô.
Diệp Phồn Tinh đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhỏ giọng gọi Phó Cảnh Ngộ, " Ông xã "
Trong phòng sách rất an tĩnh, phảng phất còn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập ùm ùm cuồng loạn.
Diệp Phồn Tinh biết Phó Cảnh Ngộ đối rất tốt với cô, cũng rất dung túng cho cô, rất nhiều chuyện đều có thể khoan nhượng.
Nhưng được anh nuông chiều quá lâu, cô cũng sẽ có lúc cảm thấy chột dạ, nhỡ đâu một lúc nào đấy, anh không còn dung túng cho cô nữa thì sao?
Hết lần này tới lần khác dây dưa với Cố Vũ Trạch, cho nên cố mới suy nghĩ phải xử lý chuyện này cho triệt để.
Lại không nghĩ rằng mọi chuyện lại đi tới bước đường này.
Phó Cảnh Ngộ nghe thấy cô gọi, để ly trong tay xuống, Diệp Phồn Tinh đi tới, đứng đối diện anh, chột dạ ngẩng đầu nhìn anh, " Anh đang giận em sao?"