Lúc đầu cô cũng không nghĩ đến, nhưng Lâm Vi nói thế, chị cũng nói vậy...
Lúc đầu cô cũng cảm giác dạ dày khó chịu, kết quả bị bọn họ vừa nói như vậy, làm cho cô thật sự tưởng mình mang thai rồi!
Phó Cảnh Ngộ nghe xong lời cô nói, nhịn không được bật cười, "Em là lợn ngốc sao?"
Chỉ tưởng mình mang thai thôi, mà đã bị dọa sợ đến như vậy.
"Anh mới là lợn không não ý. Em đã mang thai bao giờ đâu, làm sao mà biết được?" Diệp Phồn Tinh cúi đầu, giải thích: "Hơn nữa, em còn lo lắng vì em không biết phải làm sao. Nếu như em có thai rồi, em lại không muốn phá nó đi."
Cũng may chẳng qua là sợ bóng sợ gió một trận, cô nhẹ nhõm không ít.
Phó Cảnh Ngộ nghe xong lời cô nói, cảm thấy có chút đau lòng.
Rõ ràng cảm thấy đứa bé này không nên tồn tại, nhưng lại không muốn phá thai, chính vì vậy mà cô mới khổ sở do giằng xé nội tâm.
Anh đưa tay ra, ôn nhu nâng khuôn mặt của cô lên, "Anh biết, Sau này anh sẽ cẩn thận hơn."
"..." Diệp Phồn Tinh đỏ mặt, lắp bắp: "Sau này gì chứ..., anh đi mà xx một mình? Em cảm thấy anh nên quay về dáng vẻ trước kia, em không thích dáng vẻ lưu manh của anh chút nào. Trả lại ông chú cao lãnh cấm dục cho em."
Phó Cảnh Ngộ"..."
Rất nhanh, bà Phó và Phó Linh Lung từ bên ngoài tiến vào.
"Tiểu Tinh." Bà Phó mở miệng.
Diệp Phồn Tinh thấy họ, chuẩn bị từ trên giường bò dậy: "Mẹ, chị."
Hai người không phải là biết cô không mang thai, tới phê bình cô đấy chứ?
Giọng nói của bà Phó lại phá lệ ôn nhu: "Đừng dậy, không khỏe thì cứ nằm đi."
Diệp Phồn Tinh nhìn bà Phó, càng cảm thấy áy náy trong lòng, "Mẹ, còn xin lỗi, còn không có thai."
Cô thật sự cảm giác mình rất có lỗi với bà!
Lúc mẹ và chị biết cô mang thai vui vẻ như vậy.
Bà Phó ở dưới nhà đã nghe bác sĩ nói rồi, trong lòng mặc dù có chút thất vọng, nhưng lại khuyên bảo Diệp Phồn Tinh: "Không sao, các con còn trẻ, sau này còn có rất nhiều cơ hội."
Trọng điểm là, con trai của bà rất bình thường, chỉ một điểm này, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã làm cho bà cười đến tỉnh ngủ giữa đêm.
Bà Phó nhìn Phó Cảnh Ngộ, không nhịn được trách cứ đôi câu: "Thằng chết tiệt này, dám giấu mọi người, biết cả nhà lo lắng cho con như thế nào không?"
Phó Cảnh Ngộ cảm thấy bất đắc dĩ không biết nói gì, cái này là lỗi của anh sao?
"Chẳng qua con cảm thấy loại chuyện này không cần phải nói ra bên ngoài nói. Làm sao biết mọi người lại suy nghĩ lệch lạc như thế..."
"Lần sau không cho phép như vậy nữa. Con phải chăm sóc thật tốt cho Tiểu Tinh, dạ dày con bé không tốt, để mẹ đi nấu ít cháo." Bà Phó hiện tại chỉ mong Diệp Phồn Tinh thật khỏe mạnh, để Diệp Phồn Tinh nhanh chóng sinh cho bà mấy đứa cháu mập mạp.
-
Tô gia, Tô Lâm Hoan ra mở cửa, Khuất Ngọc Thanh đi vào.
Vào cửa,vừa ngồi xuống, Khuất Ngọc Thanh đã hóng hớt với Tô Lâm Hoan tin tức mình vừa nghe được, "mình nghe nói, Diệp Phồn Tinh mang thai rồi."
Bà Tô đang ngồi ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc hỏi: "Mang thai? Làm sao có thể? Cảnh Ngộ nhà cháu không phải là không lên được sao?"
Lúc trước nghe bác sĩ nói, chỗ đó có thể bị ảnh hưởng, đó cũng là lý do ban đầu nhà họ từ hôn.
Khuất Ngọc Thanh nói: "Mẹ cháu nghe bác Phó nhà cháu nói như thế. Nghe nói, mấy tin đồn trước đây chỉ là đồn nhảm. Nếu anh Cảnh Ngộ thật sự hỏng rồi, cũng sẽ không có tin như vậy truyền đi!"
Tô Lâm Hoan ngồi ở một bên, nghe tin tức Khuất Ngọc Thanh mang tới, không lên tiếng, có chút không nghĩ tới, bọn họ lại hành động nhanh như vậy.
- --***###----
Bà Phó đi xuống nhà bếp nấu cháo cho Diệp Phồn Tinh, Phó Linh Lung ở lại nói chuyện với Diệp Phồn Tinh.
Nghe chị ấy nói mẹ Phó "phao" tin đồn nhảm khắp nơi, Diệp Phồn Tinh vô cùng bối rối, có chút lo thay bà Phó, "Nhưng hiện tại em không có thai, để người ta biết liệu họ có bàn ra tán vào không?"
Phó Linh Lung nghiêm túc nói: "Cho nên bắt đầu từ bây giờ em mới phải cố gắng! Nhanh chóng mang thai, như vậy mới có thể giúp mẹ giành lại mặt mũi."
"Em..." Diệp Phồn Tinh cũng không tiện nói hiện tại cô chưa muốn sinh con, chỉ có thể ứng phó nói: "em sẽ cố gắng."
Phó Cảnh Ngộ đang uống trà, nghe được Diệp Phồn Tinh những lời này, không nhịn được nhìn cô một cái.
Trong đầu tự động hiện lên hình ảnh quyến rũ nóng bỏng khi cô ở dưới thân anh...
Anh đột nhiên nghĩ tới hình như rất lâu rồi anh không được " ăn thịt".
Đừng quên like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!