Thấy anh chậm chạp không có trả lời, Diệp Phồn Tinh lại hỏi một câu, "chú ơi?"
Sau cả một đêm, Phó Cảnh Ngộ đều không có rep tin nhắn, Diệp Phồn Tinh đoán là anh đã ngủ thiếp đi, không thể làm gì khác hơn là đi ngủ.
Ngày thứ hai, Diệp Phồn Tinh lúc dậy, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ tại phòng ăn ăn cơm, đi tới, "Hi,chú."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, cũng không có lên tiếng.
Anh hiện tại tâm tình không phải là rất tốt...
Diệp Phồn Tinh nói: "chú tối hôm qua nhanh như vậy liền ngủ mất rồi! Tôi nhắn tin cho chú, chú không có rep tin nhắn của tôi."
Nghe cô nhỏ giọng than phiền, Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn lấy cô, "Tối hôm qua chơi đến mấy giờ?"
Lại là giọng điệu kia giáo huấn người khác!
Diệp Phồn Tinh biết, anh không thích nhất chính là cô nghịch điện thoại di động, cô le lưỡi một cái, "chú ngủ tôi cũng đi ngủ, không có chơi chơi nữa."
Một đêm không ngủ Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, tâm tình rất là phức tạp.
"Tôi hát có hay không?" Không có được anh tán dương chưa từ bỏ ý định Diệp Phồn Tinh lại hỏi một câu.
"Khó nghe." Phó Cảnh Ngộ trầm mặt nói, "Sau này đừng ở bên ngoài hát, anh mất mặt lắm."
Bị tổn hại đến cái gì cũng sai Diệp Phồn Tinh khổ sở hai giây, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Vậy chú hát cho tôi nghe?"
"..." Phó Cảnh Ngộ có một loại cảm giác bị cô đánh bại, lười đến tiếp lời.
Hai người an tĩnh ăn một hồi ăn sáng, Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, nói: "chú, hôm nay chú đi tái khám phải không?"
"Ừ."
"Tôi đưa chú đi."
"Không phải đi làm à?"
"Tôi ngày hôm nay nghỉ làm." Cô hiện tại cũng là không làm được gì, tùy thời đều có thể nghỉ ngơi.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "em xác định không phải là muốn lười biếng trốn việc?"
"..." Diệp Phồn Tinh, "Tôi đặc biệt vì cùng chú đi khám mà xin nghỉ có được hay không?"
Phó Cảnh Ngộ nói, "Vậy càng không cần, anh sẽ không trả em tiền lương đâu.
.(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ
Like hay không like không like hay like nói một lời thôi!
Nếu hay like đi ngại gì!