Nhưng mà, khi Phó Cảnh Ngộ nghe thấy hai chữ Ngôn Triết xong, sắc mặt lại trầm xuống.
Hàn Dạ, Phồn Tinh...
Ngôn Triết cố ý lấy một danh tự như vậy, làm cho Phó Cảnh Ngộ nghe qua liền không thoải mái.
Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống, không lên tiếng.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy anh ngồi ở một bên, tóc còn nhỏ nước mà anh cũng không để ý, cô để điện thoại xuống bò dậy, quỳ ở bên cạnh giúp anh lau tóc, " Ông xã?"
Làm gì mà lại không để ý tới cô rồi?
Động tác Diệp Phồn Tinh lau tóc rất ôn nhu, Phó Cảnh Ngộ không có lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.
-
Diệp Phồn Tinh giúp anh lau xong tóc, mới nói, "Nếu anh mệt thì ngủ trước đi!"
Cô đứng lên, đem khăn lông cầm lại phòng tắm.
Lúc cô trở về, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ vẫn ngồi ở chỗ đó, ánh mắt của anh có chút phức tạp.
Diệp Phồn Tinh dương khóe miệng lên, đi tới trước mặt anh, đưa tay ôm lấy anh, "Ngủ! Ngủ! Trời lạnh quá đi mất!"
Diệp Phồn Tinh cũng không muốn thức đêm nữa, cho nên muốn đi ngủ sớm một chút.
-
Cuối cùng thì Tô Lâm Hoan cũng sinh, cô ta sinh ra một đứa con gái, là sinh mổ, đứa bé được hơn hai cân, vừa sinh xong đã ngay lập tức được đưa vào lồng kính.
Dưới tình huống bình thường, thời điểm này, đều là một nhà ba người, nhưng vừa sinh xong đã không thấy cái bóng của Tô Lâm Hoan đâu.
Buổi chiều, bà Tô ở bệnh viện chăm sóc Tô Lâm Hoan, hỏi: "Lâm Hoan, con có muốn nhìn con gái của con một chút hay không?"