-
Phó Cảnh Ngộ ôm lấy Diệp Phồn Tinh, cùng cô nằm ở trên giường.
Cô nằm ở bên cạnh anh, ôm lấy anh, mặt tựa vào hắn hõm vai, cùng anh nói chuyện: " Ông xã!"
"Ừ?"
"Ông xã."
"Ừ..."
" Em rất nhớ anh."
[..... ]
Hôm nay ông Phó ở nhà, nghe nói Phó Cảnh Ngộ trở về, từ trên lầu đi xuống, không thấy con trai, quay sang hỏi vợ: "Cảnh Ngộ đâu rồi bà nó?"
"Trở về phòng của nó rồi." Bà Phó nói: " Nó bảo nó mệt nên đi nghỉ ngơi một chút."
Phó Linh Lung cười ồ lên, " Con thấy thằng ranh đấy nhớ vợ quá không chịu được thì có. Từ lúc nó lấy vợ làm gì còn biết đến ai nữa?"
Diệp Phồn Tinh từ trên lầu đi xuống, vừa vặn nghe thấy chị gái chồng đang nói về mình, xấu hổ nói " Chị!!!"
Phó Linh Lung thấy cô, cười nói: "Ồ, Sao em đã xuống rồi, nhanh thế?"
Lúc này không phải nên ở trong phòng, cùng Phó Cảnh Ngộ tương thân tương ái sao?
Vợ chồng son xa cách lâu ngày mới gặp lại, không phải nên như củi khô gặp lửa sao?
Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Phó Linh Lung, ngượng đỏ mặt, có phải chị ấy nghĩ nhiều quá rồi không?
Chồng cô thật sự cần nghỉ ngơi mà!
Diệp Phồn Tinh nói chuyện với anh một lúc thì anh đã ngủ thiếp đi rồi, thấy vậy cô liền xuống đây.
Thấy bà Phó ở trong phòng bếp làm cơm tối, Diệp Phồn Tinh đi giúp một tay. Cơm nấu xong, bà Phó bảo cô lên gọi Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh mới lạch bạch chạy lên lầu.
Lên đến nơi cô phát hiện Phó Cảnh Ngộ đã thức dậy, anh mặc áo sơ mi rộng đứng ở cửa sổ, nhìn vườn hoa phía dưới.
Mùa này,hoa trong vườn đều nở rất đẹp.
Diệp Phồn Tinh đứng ở cửa nói: "Ăn cơm thôi anh!"
Phó Cảnh Ngộ quay đầu lại, thấy cô, chân mày lại nhíu lại.
Diệp Phồn Tinh thấy vậy hỏi: " Sao thế?"
"Không phải nói sẽ ngủ cùng anh sao, tại sao em lại chạy?"
"..." Diệp Phồn Tinh lúng túng nói: " Em sợ em làm ồn đến anh, cho nên em xuống nhà."
"Ngủ không ngon." Vừa tỉnh lại, trong lòng anh không còn cô, anh liền không ngủ được.
Diệp Phồn Tinh đi tới trước mặt anh, đưa tay ôm lấy anh, lấy lòng nói: "Chúng ta xuống ăn cơm trước rồi trở về phòng ngủ tiếp."
Mn đã ngửi thấy mùi gì chưa?
Chuẩn bị bán đũa để ăn mặn nào!