Phó Cảnh Ngộ nhìn những món là liệt bày trên bàn hỏi: " Ở đâu ra nhiều thế này?"
Diệp Phồn Tinh nói: "Mẹ mua cho anh đấy."
"..." Phó Cảnh Ngộ cảm thấy có chút kỳ quái, sức khỏe của anh rất bình thường, mẹ mua đồ bổ cho anh làm cái gì?
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy vậy chủ động giải thích: "Hôm nay em đi làm kiểm tra."
"Ừm." Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống bên cạnh.
Diệp Phồn Tinh tiếp tục nói: " Bác sĩ khám xong nói em không có vấn đề gì, rất khỏe mạnh. Cho nên bọn họ thấy chúng ta không có con là do anh."
"..." Phó Cảnh Ngộ cảm giác đấy thần kinh trên trán run lên, cho nên, cái này con mịa nó có liên quan gì đến mình chứ?
Anh còn chưa kịp nói gì. Thì bà Phó liền từ bên trong đi ra, nói: "Cảnh Ngộ về rồi hả?"
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, "Mẹ."
Bà Phó nhìn từ trên xuống dưới tỏ ra vô cùng lo lắng.
Lúc trước tưởng Diệp Phồn Tinh mang thai, bà còn nghĩ Cảnh Ngộ nhà bà không sao nữa rồi.
Nhưng bây giờ mãi vẫn không có con, cho nên, là con trai mình hỏng thật rồi sao?
Ánh mắt của bà Phó làm cho Phó Cảnh Ngộ cảm giác rất châm tâm.
Bởi vì Tinh Tinh còn nhỏ, cho nên bọn họ chưa muốn có con, mỗi lần quan hệ đều phải dùng biện pháp ngừa thai, làm sao nghĩ đến mẹ anh lại suy đoán nhiều vậy chứ.
Bà Phó nói: "Những thứ này đều là mẹ mua cho con, con nhớ ngày nào cũng phải ăn đấy, đúng rồi, Phồn Tinh, nhất định con phải nhớ giám sát bắt chồng con ăn cho bằng hết, đừng để cho nó trốn."
"..." Diệp Phồn Tinh ho khan một tiếng, " Vâng ạ."
Bà Phó nói: " Hai đứa ngồi chờ một lúc, cơm tối mẹ nấu cũng sắp xong rồi."
Nói xong, bà lại trở lại phòng bếp.
Phó Cảnh Ngộ dựa vào lưng Diệp Phồn Tinh, ôm lấy cô, "Nhìn thấy anh bị hiểu lầm em vui lắm à?"
"Không có!" Diệp Phồn Tinh chột dạ nói: " Em cũng rất đồng cảm mà!"
Cô cũng giúp anh giải thích với mẹ rồi, chỉ có điều nói thế nào mẹ chồng cũng không tin.
Cô lại không dám nói với mẹ chồng rằng bọn họ dùng biện pháp tránh thai.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, "hay chúng ta nói thật với mẹ đi! Cứ giấu như vậy cũng không phải cách hay "
Cũng không thể để cho chồng cô chịu oan ức một mình được!
Phó Cảnh Ngộ cúi đầu, nhìn cô, cười xòa nói, "Không cần đâu, cứ để cho mẹ hiểu lầm cũng tốt."
" Anh không cảm thấy ấm ức à?" Là một người đàn ông, lại bị hiểu lầm như vậy, chẳng nhẽ anh không cảm thấy không vui sao?