"Không có gì, chỉ là chị thay đổi như vậy, thiếu chút nữa tôi không nhận ra được." Không còn là ăn xin nhếch nhác mới vừa vào nhà, mà đã trực tiếp biến thành nữ thần, sự thay đổi quá lớn này làm cho Diệp Phồn Tinh có chút theo không kịp tiết tấu.
Ngôn Triết nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, luôn cảm thấy cô vô cùng ngốc nghếch.
Nhưng cũng vô cùng đáng yêu.
Tiến vào thư phòng, Diệp Phồn Tinh tìm đến laptop không dùng đến trong nhà, mở máy ra, thử một chút, mới đưa cho Mộ Thập Thất, "chị xem qua đi."
Mộ Thập Thất nhận lấy, "Cảm ơn."
Mặc dù hôm nay bị bắt đến đồn công an, nhưng cũng không uổng công hai ngày này cực khổ, tất cả video cùng ảnh chụp, Mộ Thập Thất đều thứ thập xong, chỉ chờ gửi cho đồng nghiệp.
Diệp Phồn Tinh để Mộ Thập Thất ở lại trong thư phòng làm việc, cũng không quấy rầy nữa, tự mình mở cửa đi ra ngoài.
Ngôn Triết nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, Mộ Thập Thất len lén kéo áo của Ngôn Triết, đem suy nghĩ của hắn kéo trở lại, " Ngôn Triết, anh thích cô ấy phải không?"
Nhớ đến lúc trước Tô Lâm Hoan đã từng nói chuyện này vơi mình, lại nhìn thấy ánh mắt khi Ngôn Triết nhìn Diệp Phồn Tinh khi nãy, Mộ Thập Thất lập tức hiểu ra.
Xem ra, Tô Lâm Hoan không nói láo!
Ngôn Triết lập tức phủ nhận nói: "Không có."
"Trên mặt anh viết lù lù rồi kia kìa."
Còn muốn lừa cô ư?
Ngây thơ!
Mộ Thập Thất cơ trí cực kì, cái gì cũng chỉ cần nhìn liếc qua liền hiểu.
Ngôn Triết không vui nhìn cô một cái, " Em quản quá nhiều rồi đấy."
Coi như là vị hôn thê của mình, vậy cũng không có tư cách quản chuyện này.
Ngôn Triết không thích bị can thiệp, ít nhất anh ta cảm thấy, Mộ Thập Thất hiện tại không có tư cách này.
Mộ Thập Thất giả bộ sợ hãi, "Dữ như vậy làm cái gì? Thích thì nói là thích, tôi cũng đâu làm gì anh."
Thật là, cái tên đàn ông này sẽ không cho rằng cô sẽ ăn giấm đấy chứ!
Cô ăn giấm cái rắm ý!