Khi hắn chỉ có một mình, ở nước ngoài chật vật sinh sống, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ ở trong nước ra sao?
Nếu hiện tại hắn trở về rồi, đương nhiên muốn để cho bọn họ không được yên thân.
Lâm Vi nhìn lấy Cố Vũ Trạch, cúi đầu.
'Keng ——' một tiếng sau, cửa thang máy mở ra, Cố Vũ Trạch đi vào, Lâm Vi cũng đi theo tiến vào bên trong.
Cố Vũ Trạch nhìn Lâm Vi một cái, " cậu cũng cảm thấy tôi sai rồi sao? Bọn họ lúc trước đối xử với tôi ra sao, cậu quên rồi sao? Cũng bởi vì tôi thích Diệp Phồn Tinh, liền bị đưa đi? Khi đó tôi không có biện pháp quyết định vận mệnh của mình, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn bị đưa đi. Một người ở nước ngoài, không thể cùng thân nhân của mình ở chung với nhau cậu có biết đó là cảm giác gì hay không?"
"..." Lâm Vi nhìn lấy Cố Vũ Trạch, từ trong mắt của hắn thấy được sự thương tâm.
Cô an ủi: "Mình không có! Nhưng mình biết."
Ban đầu Cố Vũ Trạch muốn xuất ngoại, có bao nhiêu khổ sở, cô đều biết.
Khi đó cô còn tìm Diệp Phồn Tinh cầu xin, nhưng sau đó hắn vẫn đi.
Hắn đi, chính là vì có một ngày trở lại, không cần nhìn sắc mặt của Phó Cảnh Ngộ, cũng không cần Phó Cảnh Ngộ thay hắn quyết định hết thảy.
Cố Vũ Trạch không nhịn cười được một tiếng, "Cũng chỉ có cậu mới chọn đứng về phía tôi, ở trong mắt người khác, chỉ có cậu tôi mới là tốt nhất."
Liền ngay cả Tả Dục, cũng là đứng về phía Phó Cảnh Ngộ.
Ban đầu, ảnh hắn hôn Diệp Phồn Tinh bị phát tán trên diễn đàn, cũng là Tả Dục đi hỗ trợ xử lý.
Liền ngay cả Tả Dục, cũng ủng hộ Diệp Phồn Tinh cùng với cậu ở chung một chỗ.
Lâm Vi nhìn Cố Vũ Trạch, những lời này, làm cho cô có một loại cảm giác hình dung không ra được.
Cái này có phải có nghĩa là, với hắn mà nói, mình là đặc biệt?
Những lời này, làm cho tình cảm đi phương đối với hắn bao lâu nay, tựa hồ cũng trở nên có ý nghĩa hơn.
Lâm vi không nhịn được bắt đầu mong đợi, liệu mình cùng Cố Vũ Trạch, có thể... Có cơ hội lần nữa ở bên nhau hay không?
Sang năm mới rồi, từ năm ngoái đến giờ mới gặp mọi người 😆😆
Đầu năm lì xì ít phiếu lấy may nào!