Người nhà cảm thấy nghề nghiệp này không an toàn, đều phản đối cô theo nghề, cho nên, gặp phải nguy hiểm, cô cũng không dám nói với người nhà.
Nếu để cho bọn họ biết hôm nay cô bị bắt vào đồn công an, phỏng chừng sau đó công việc này hoàn toàn nói bái bai.
Ngôn Triết nghe xong giải thích của Mộ Thập Thất, quả thật không biết nói gì.
Mộ Thập Thất bất kể anh ta nghĩ về mình như thế nào, cô xoa xoa bụng, "Tôi đói quá, có gì ăn không? Nghe nói anh rất quen thuộc bên này?"
"Cái bộ dáng này của em thì đi ăn ở đâu được?" Ngôn Triết trên dưới nhìn lướt qua cô, cô đội tóc giả, không biết bao lâu chưa vệ sinh cho nó, quần áo trên người cũng bẩn thỉu, khỏi cần phải nói, liền ngay cả mặt... Cũng dính chút bẩn.
Nếu như không phải quen biết từ trước, còn tưởng rằng cô là ăn xin từ đâu chạy tới.
Mộ Thập Thất hướng về phía cửa sổ xe, "Thế nào? Tôi như vậy làm sao lại không thể đi ăn cơm?"
"..." Ngôn Triết
vẫn cho là, Mộ gia đại tiểu thư, phải rất quan tâm hình tượng, bây giờ nhìn lại, là mình suy nghĩ nhiều.
Cô ấy quả thật không thèm để ý chút nào bộ dạng của mình.
Bộ dạng này, thậm chí để cho người ta cảm thấy có chút lôi thôi.
Ngôn Triết mở cửa xe, để cho cô lên xe, Mộ Thập Thất ngồi vào trên xe, xoa xoa bụng, Ngôn Triết lái xe.
Đến đèn đỏ giao lộ, nhìn cô một cái, phát hiện cô đã tựa vào trên cửa sổ xe ngủ thiếp đi.
Đùa, lần này phỏng vấn, cô ngồi hai ngày, đã hai ngày chưa có chợp mắt, cũng không ăn cơm hẳn hoi, chỉ ăn bánh quy cùng nước suối.
Nếu như nói ở trong nhà, Mộ Thập Thất chính là thiên kim đại tiểu thư thì làm việc quả thật giống hệt ăn mày.
Không có cách nào, công việc của cô chính là như vậy.
Nhớ like và bỏ phiếu cho truyện nhé mn!