Lửng mật
Diệp Phồn Tinh không vội mở đèn, cô dựa vào ngực anh, cảm giác được lồng ngực rộng lớn của anh, không nhịn được giương khóe miệng lên, "Vậy hẳn là em nên cảm ơn bọn họ nhỉ?"
"Không cần đâu." Phó Cảnh Ngộ cưng chiều nói: "Chỉ cần em tốt với anh là được rồi."
Diệp Phồn Tinh nở nụ cười, dựa vào ở trong ngực anh, cảm giác được nhịp tim của anh.
Chỉ cần có thể ôm anh, không cần làm gì cũng sẽ có một loại cảm giác như ôm lấy cả thế giới vào lòng.
Cuối cùng là Phó Cảnh Ngộ mở đèn, nhìn cô bé trong ngực mình, anh cười dịu dàng nói "Đi thôi, đi nghỉ ngơi."
Diệp Phồn Tinh lười biếng vòng vo một vòng, " Em muốn tắm rửa, nhưng mà không có quần áo, làm sao bây giờ?"
" Em cứ đi tắm đi, để anh nghĩ cách sau."
"Được rồi." Diệp Phồn Tinh tiến vào phòng tắm.
Bên ngoài tiếng gõ cửa truyền tới, người giúp việc đưa quần áo qua cho bọn họ.
Ngôn Triết này làm việc lúc nào cũng rất chu đáo.
Diệp Phồn Tinh đi ra, Phó Cảnh Ngộ đem quần áo bỏ qua một bên, Diệp Phồn Tinh lấy quần áo ngủ vừa được đưa tới, nói với Phó Cảnh Ngộ: " Anh... Có muốn cùng tắm không?"
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, " Em chắc chắn chứ?"
Lại chủ động mời anh cùng tắm rửa.
Xem ra, lá gan của vợ anh càng ngày càng lớn.
Diệp Phồn Tinh quẫn bách, " Ý em là tắm rửa đơn thuần ý, anh lại bắt đầu suy nghĩ nhiều! Đúng là không thể nói rõ ràng với loại người như anh mà
"
Coi như chỉ là đơn thuần tắm rửa, nhưng khi vào trong đó, quần áo cởi ra hết, phỏng chừng cũng sẽ trở nên không đơn thuần nữa.
Diệp Phồn Tinh ôm lấy quần áo ngủ vào cửa, vội vàng khóa chặt cửa lại.
Tắm xong đi ra, trong phòng rất ấm, Diệp Phồn Tinh một bên lau tóc, một bên quay sang Phó Cảnh Ngộ hỏi: " Anh và Ngôn Triết làm hòa rồi à?"