Nếu như không phải hôm mình vừa vặn nhìn thấy, khả năng Ngôn Triết vẫn còn muốn diễn tiếp vai người tốt này?
Ngôn Triết đưa tay ra thư nhận, nhìn thấy chữ viết phía trên, không nhịn được nhíu lông mày lại.
Trong giọng nói của Phó Cảnh Ngộ mang theo mấy phần đùa cợt: "Một mặt giả bộ quan tâm Tinh Tinh, một mặt đào góc tường của tôi sao?"
Lúc Trước Ngôn Triết đã từng đảm bảo, anh còn nhớ rất rõ ràng, nhưng bây giờ, Ngôn Triết lại quên chuyện chính mình đã từng cam kết.
Anh em cái cóc khô gì, chẳng qua chỉ là một mình mình tình nguyện.
Khả năng ở trong lòng Ngôn Triết, căn bản không coi mình ra gì!
" Cậu cảm thấy tôi sẽ làm ra loại chuyện này sao?" Ngôn Triết nhìn Phó Cảnh Ngộ, trên mặt tràn đầy vẻ vô tội, "Nếu tôi đã nói sẽ không cướp cô ấy, thì tôi sẽ không bao giờ..."
"Vậy cậu nói cho tôi biết, đây là cái gì?" Phó Cảnh Ngộ trực tiếp cắt dứt lời của Ngôn Triết, "Bút tích của cậu tôi còn không nhận ra sao?"
"..." Ngôn Triết nhìn chữ phía trên bức thư, "Tôi cũng không rõ."
Phảng phất phong thư này, căn bản không phải là anh ta viết
Phó Cảnh Ngộ nói: "Công phu giả bộ ngu của cậu càng ngày càng cao thâm đấy. Tôi cho là, tôi có thể tin tưởng cậu, nhưng không nghĩ tới, là tôi quá ngây thơ rồi. Ở trong lòng cậu, khả năng sớm đã không còn người anh em này rồi cũng nên? Đối với cậu mà nói, tôi chẳng qua chỉ là chướng ngại vật cản đường thôi phải không?"
"Cảnh Ngộ..." Bộ dạng nổi giận của Phó Cảnh Ngộ làm cho Ngôn Triết có chút bất an.
"Từ hôm nay trở đi, tôi không quen biết cậu nữa. Tôi không có người bạn nào muốn cướp người phụ nữ của anh em tốt của mình."
Cuyện Tô Lâm Hoan anh có thể nhịn, bởi vì anh không yêu Tô Lâm Hoan, nhưng còn Phồn Tinh chính là người phụ nữ anh yêu nhất cuộc đời này.
Nhớ like và bỏ phiếu cho mật nhé!