Khi đó căn bản mình không biết cái gì gọi là yêu.
Bởi vì nói từ "yêu " quá tùy tiện cho nên hiện tại mới bị báo ứng: Coi như mình nói thật, coi như mình yêu Ngôn Triết thật lòng thì Ngôn Triết cũng chẳng thèm để tâm mà vứt bỏ cô ta như một đôi giầy rách.
Trong mắt Ngôn Triết mình chỉ vì muốn thoát khỏi Thịnh Hy nên mới cố ý lấy lòng.
Ngôn Triết không thèm nhìn cô ta chạy đi đâu, trực tiếp lái xe rời đi.
Tô Lâm Hoan trở lại nhà mẹ nuôi, vừa vào cửa đã nhìn thấy Thịnh Hy ngồi ở trên ghế sa lon, mẹ nuôi đang nói chuyện với hắn.
Nhìn thấy Tô Lâm Hoan đi vào, hắn đứng lên, "Hoan Hoan, em về rồi à."
"..." Tô Lâm Hoan cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ta không nghĩ tới, Thịnh Hy lại trực tiếp tìm đến nơi này, hơn nữa, mẹ nuôi còn coi hắn là là chồng của mình mà đối xử như con rể.
Trong giọng nói của Tô Lâm Hoan không kìm nổi sự giận dữ, cô ta lớn tiếng "Sao anh lại tới đây?"
Quan trọng là, sao hắn lại tìm tới được nơi này?
Thịnh Hy cười nói: " Phó Cảnh Ngộ tiện thể nên đưa anh tới."
Thịnh Hy không biết nhà mẹ nuôi của Tô Lâm Hoan nhưng Phó Cảnh Ngộ biết.
Vì vậy, trong lòng Thịnh Hy còn đang thầm cảm ơn Phó Cảnh Ngộ.
Lúc trước cảm thấy Phó Cảnh Ngộ là một người lạnh lùng khó gần, không nghĩ tới anh ta lại nhiệt tình như thế.
Nghe được là do Phó Cảnh Ngộ đưa tới, Tô Lâm Hoan suýt nữa nôn ra máu, tên khốn kiếp kia vẫn không chịu bỏ qua cho mình rồi!
-
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Linh Lung ra ngoài đi dạo cả một buổi chiều, đến tối mới về đến Cố gia.
Mới vừa vào cửa đã thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trong phòng khách, đang nói chuyện với Cố Trường Bình.