Cô ủy khuất đi theo sau lưng anh, "Phó Cảnh Ngộ, anh không thể lợi dụng việc công để báo thù riêng như vậy được."
Cũng bởi vì tối hôm qua cô không cho anh xxx, liền vừa mới mờ sáng đã kéo cô đi ra chạy bộ, thật sự là quá quân phiệt phát xít.
Phó Cảnh Ngộ quay đầu lại nhìn cô một cái, lại quay đầu đi tiếp tục.
Vừa vặn Cố Khải cũng đi ra chạy bộ, nhìn thấy bọn họ, chủ động lên tiếng chào hỏi.
Diệp Phồn Tinh đi theo sau lưng hai người, nghe Cố Khải cùng Phó Cảnh Ngộ nói chuyện kinh doanh.
Cô nghe xong một hồi, thừa cơ chạy trốn về nhà.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lại đằng sau thấy người nào đó đã biến mất không thấy tăm hơi: "..."
Chạy bộ thôi mà, có khó khăn đến như thế không?
Về nhà, Diệp Phồn Tinh tắm rửa một cái, thay quần áo khác, lăn lên trên giường ngủ tiếp, buổi sáng ngủ không ngon, hiện tại nằm được ngủ tiếp quả thực rất thoải mái.
Chỉ là nằm xuống rồi lại không có buồn ngủ nữa.
Cô cầm điện thoại giết thời gian được một lúc thì Phó Cảnh Ngộ trở về.
Cô nghe được động tĩnh, vội vàng giấu điện thoại đi, vùi vào trong chăn giả bộ ngủ.
Diệp Phồn Tinh sợ anh cực kì, cho nên, cô lén trốn về chỉ sợ bị anh giáo huấn.
Phó Cảnh Ngộ đi vào, nhìn cô một cái, đi vào phòng thay quần áo cầm quần áo ra, tắm rửa một cái, mới một nằm xuống bên cạnh cô.
Diệp Phồn Tinh nhắm mắt lại, lông mi run lên một cái, chỉ cảm thấy một bàn tay lớn đang vuốt tóc mình, "Giả bộ ngủ đủ chưa?"
"Ai giả bộ ngủ chứ?." Diệp Phồn Tinh không có chút sức lực nào mà phủ nhận.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đang dùng ánh mắt cười đen tối nhìn mình.
Dù sao cũng là cô đuối lý, chột dạ nói: "Ngày mai lại chạy tiếp có được không? Hôm nay em chạy hết nổi rồi."
Phó Cảnh Ngộ ôm cô vào lòng, thì thầm vào tai cô " Rèn luyện nhiều mới có thể khỏe mạnh được, không phải em không biết thể lực của em kém đến như thế nào."
Diệp Phồn Tinh nhớ lại mình mỗi lần ở trên giường, bị anh chơi đùa thảm hại đến không nỡ nhìn như thế nào, nhỏ giọng nói: "Là do anh quá đáng, ngươi bây giờ anh không yêu em nữa rồi! Anh nói xem, có phải lúc nào anh cũng muốn ngủ với em có phải không? Mục đích không đơn thuần chút nào."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, cứng lý đáp lại "Cưới vợ về mà không cho ngủ là lý gì?"
"Vậy cũng không thể ngày nào cũng "ngủ" được." Diệp Phồn Tinh nói: "Có người đàn ông nào giống như anh không? Không biết tiết chế là gì?"
Tiết tháo gì giờ này nữa, dẹp hết đi, có muốn thấy Ngộ con ra đời không hả? Còn không mau bỏ phiếu cho Ngộ đi nào!