Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy bộ dạng quật cường đó, không nhịn cười được một tiếng, "Cũng không biết em học cái tính cố chấp này của ai. Ăn nhanh đi!"
Anh đưa đũa cùng sữa cho cô, ngồi xuống bên cạnh, ngồi yên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh trừng mắt liếc anh một cái, " Anh có thể đừng nhìn em như vậy có được không?"
"..." Nhìn bà xã của mình cũng có lỗi sao?
Được rồi!
Cô nói cái gì cũng đúng.
Phó Cảnh Ngộ ngồi thẳng người, ăn bữa ăn sáng của mình.
Chẳng qua chỉ ngồi ăn một bữa sáng mà anh phải ngừng giữa chừng đến ba lần để nghe điện thoại.
Anh thật sự bận rộn chứ không phải giả vờ.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, hôm nay anh mặc cái áo sơmi màu đen, tay áo sắn tới chỗ cùi chỏ, bộ dáng cầm điện thoại gọi điện thoại của anh rất là chuyên tâm.
Lúc anh làm việc không thích bị người khác quấy rầy, Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh lẳng lặng nhìn anh.
Rõ ràng đang giận nhưng cô lại cảm thấy lúc anh gọi điện thoại vẫn đẹp trai chết đi được!
Cô nghĩ nhất định mình bị điên rồi!
Phó Cảnh Ngộ nói là ở nhà với cô, chẳng qua chỉ là đem công việc mang về nhà xử lý, có chuyện gì trực tiếp dùng điện thoại liên lạc.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, bận rộn chuyện của mình, dù sao cô cũng có việc cần hoàn thành.
-
Sáu giờ tối, Phó Cảnh Ngộ dừng xe ở trước cổng một căn biệt thự, anh nói với Diệp Phồn Tinh: "Xuống xe đi em!"
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, "Không phải anh nói dẫn em đi ăn cơm sao?"
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, "Đến nơi rồi!"
Anh nói xong xuống xe, giúp cô mở cửa xe ra.
Diệp Phồn Tinh từ trên xe bước xuống, nhìn anh một cái, Phó Cảnh Ngộ dẫn cô đi vào cửa.
Diệp Phồn Tinh nhớ anh nói sẽ dẫn cô đi gặp người phụ nữ kia, cô cảm thấy châm biếm, " Anh hẹn người ta ăn cơm mà còn hẹn tận nhà luôn sao? Còn nói chỉ bàn công việc?"
Xác định không phải đang muốn đùa cô chứ?
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, cũng không giải thích, chỉ kiên nhẫn nắm tay cô, cửa nhanh chóng được mở ra, người ra đón hai người họ chính là người phụ nữ mà Diệp Phồn Tinh nhìn thấy lần trước.
Tối hôm qua người phụ nữ kia mặc đồ công sở, hôm nay mặc đồ ở nhà, nhìn qua hoàn toàn là hai loại khí chất.
"Cảnh Ngộ." Người phụ nữ kia chào hỏi Phó Cảnh Ngộ, hai người họ nhìn có vẻ rất quen thuộc, ánh mắt người phụ nữ kia chuyển sang người Diệp Phồn Tinh, cười nói: "Đây là vợ anh có phải không?"
"Ừm." Phó Cảnh Ngộ dắt tay Diệp Phồn Tinh giới thiệu: "Gọi cô ấy là Phồn Tinh là được."
Phó Cảnh Ngộ nói với Diệp Phồn Tinh: "Đây là Lý tổng, đối tác của anh."
"Xin chào Lý tổng." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy người phụ nữ mà tối hôm qua bị mình coi là tình địch, không phải là cô ghen tỵ mà là người phụ nữ này nhìn vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất.
Nghe xong Phó Cảnh Ngộ giới thiệu, Lý Yên Nhiên cười một tiếng, nói: "cái gì mà Lý tổng chứ? Gọi chị là Yên Nhiên là được rồi. Nghe nói em còn đang học đại học có phải không? Vậy thì chị lớn tuổi hơn em rồi."
Cô ấy dẫn Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ vào cửa, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính đang ở trong phòng bếp nấu cơm, Lý Yên Nhiên cười giới thiệu: "Đây là chồng chị, Tần Phong."
Tần Phong ngẩng đầu lên, nhìn Phó Cảnh Ngộ, cười nói: "Cảnh Ngộ tới rồi à?"