"Làm sao bị bệnh cũng không đến bệnh viện?"hiếm thấy Diệp Phồn Tinh nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ mang theo mấy phần nghiêm khắc như thế này.
Nếu như cô bị bệnh, anh khẳng định gấp đến độ cuống cuồng, đến phiên chính mình bị bệnh lại bất cẩn như vậy.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Không sao đâu, chỉ là cảm mạo thôi mà "
Diệp Phồn Tinh đỡ anh, để cho anh ngồi dậy, đem thuốc cùng nước đút cho anh.
Cô nâng đầu của anh, nhìn lấy anh, nói: "Có cần em gọi bác sĩ qua xem thử không?"
"Không sao thật mà, uống thuốc là được rồi."
Phó Cảnh Ngộ uống nước xong, nhìn Diệp Phồn Tinh đặt ly xuống, nắm tay cô, "Hôm nay em về trễ thế."
Diệp Phồn Tinh giải thích: "Buổi tối cùng người của công ty điện tử ăn bữa cơm. Nếu anh không thoải mái thì cứ gọi điện thoại cho em để em về, chứ nằm bẹp trong phòng mà không ai biết như thế này có phải rất ngốc không?"
Cô không biết anh bị bệnh, cho nên mới trở về trễ hơn.
Chồng của cô cái gì cũng không nói, cứ giấu ở trong lòng.
Gối giấy gấp hai tầng, Phó Cảnh Ngộ dựa vào đó, nói với Diệp Phồn Tinh: "Vợ của anh cực khổ rồi."
Sinh con xong chưa được mấy tháng mà đã trở lại trường học và quay lại công ty, Diệp Phồn Tinh thật sự là một khắc đều không rảnh rỗi.
Diệp Phồn Tinh nói: "Cực khổ cái gì? Cực khổ đi nữa cũng không cực khổ bằng anh."
Cái công ty kia của cô thì tính là gì chứ!
So với Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh cảm thấy chuyện của mình quả thực là trò trẻ con.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, ánh mắt rất ấm áp, "Vẫn là em cực khổ hơn, cả ngày đều ở trước mắt anh chạy tới chạy lui."
"Haha" Diệp Phồn Tinh nhịn không được bật cười, tên ngốc này bị bệnh còn có tâm tư đùa bỡn cô, cô cũng phục anh rồi.
Diệp Phồn Tinh hỏi: " anh ăn cơm chưa?"
Lúc cô trở về phát hiện dì Ngô không ở nhà, chắc đã về bên kia.