"Gần đây anh hơi bận " Cố Khải ôm Ngôn An, cô đột nhiên đến gần làm cho anh cảm thấy còn hồi hộp hơn lần đầu tiên mình nhận phỏng vấn của đài truyền hình
Thật ra anh dự định lần này trở về sẽ trực tiếp đến nhà họ Ngôn để đón cô
Nhìn thấy An An mềm nhũn nhào vào lòng người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng kia, Diệp Phồn Tinh không những không cảm thấy kì quái mà lại cảm thấy hình ảnh trước mắt đẹp đẽ làm sao
Diệp Phồn Tinh ho khan một tiếng, không muốn tiếp tục ở lại làm kỳ đà cản mũi, lúng túng đứng lên, "Tôi có chút chuyện, hai người cứ nói chuyện đi nhé "
Diệp Phồn Tinh vừa rời khỏi phòng ăn, Ngôn An nắm chặt tay Cố Khải, hai người ngồi xuống
Ngôn An và Diệp Phồn Tinh vốn định xuống dùng bữa nhưng Cố Khải vừa xuất hiện liền cắt đứt một màn này
Ngôn An nghiêng đầu hỏi: " Anh có đói bụng không?"
Cố Khải dừng mắt nhìn cô, hai người đã chia nhiều năm nhưng anh chưa từng quên đi hình bóng của cô
Bây giờ, Ngôn An thoạt nhìn đã khác đi rất nhiều so với trước đây Đứng trước Ngôn An của hiện tại không nhớ anh là ai, không nhớ chuyện hai người đã chia tay, anh không biết mình nên khóc hay là nên cười nữa
Ngôn An thấy anh không nói lời nào, cho là anh đang đói, cầm đũa lên, gắp đồ ăn cho anh, ngây ngô dụ dỗ "A, mở miệng nào "
"" Cố Khải cười một tiếng, cầm lấy đũa của cô, dịu dàng nói "để anh gắp cho em ăn"
Ngôn An nghe xong ngoan ngoãn ngồi đó chờ Cố Khải bón cho mình
Cố Khải một bên bón cơm cho Ngôn An, một bên vừa cùng cô nói chuyện: " An An "
"Dạ?"
"Em có muốn ở bên anh không?" Khi hỏi câu này, Cố Khải có chút khẩn trương nhìn cô, không biết cô sẽ cho anh câu trả lời như thế nào
Anh muốn mang cô đi, muốn cô ở bên anh, muốn bảo vệ cô, chăm sóc cho cô
Ngôn An không hề do dự nói: " Có ạ! Anh ở đâu thì An An sẽ ở nơi đó"
Tâm tư của cô đơn thuần, chỉ biết mình không muốn rời xa anh, muốn mãi được ở bên anh, đi cùng anh đến bất kỳ nơi nào
Biết rõ cô không nhận thức được như người bình thường, nhưng nghe cô nói vậy, anh vẫn không nén nổi sự vui mừng mà nở nụ cười hạnh phúc
Diệp Phồn Tinh đang ngồi ở ngoài phòng khách xem ti vi, Cố Khải đi tới, lịch sự lên tiếng " Cô Diệp, tôi có việc muốn thương lượng với cô "
Diệp Phồn Tinh nhỏ tuổi hơn Cố Khải rất nhiều, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cả Ngôn An, nhưng vì Ngôn An luôn miệng gọi Diệp Phồn Tinh là chị cho nên cô cũng đã quen mồm quen tai với cách xưng hô này
" Có gì anh cứ nói đi " Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Ngôn An đứng nép vào anh, đôi tay nhỏ của cô ấy được Cố Khải nắm trọn trong lòng bàn tay anh
Diệp Phồn Tinh nhìn thế nào cũng thấy bộ dạng hiện tại của hai người này như kiểu hai người họ đang xin phép phụ huynh để đi ra ngoài chơi vậy
Cố Khải trầm ngâm chốc lát, tựa hồ có chút khẩn trương nói với Diệp Phồn Tinh: "Tôi muốn mang An An đi ra ngoài chơi nên qua đây nói với cô một tiếng"
Dắt tay Ngôn An, anh cảm giác bản thân mình trong nháy mắt liền từ người đàn ông trưởng thành chín chắn thành tên nhóc con mới lớn
Khi đã yêu một người thật lòng thì tất cả lý trí đều chỉ là phù du mà thôi Khi yêu ai cần lý trí làm gì!
Diệp Phồn Tinh có chút băn khoăn, "Chuyện này tôi không tự quyết được? Ngôn Triết chưa quay lại đây, nếu anh mang Ngôn An đi, anh ta mà trở lại nhất định sẽ lo lắng"
Cố Khải nói: "Tôi sẽ gọi điện cho anh ta, còn nữa, tôi sẽ đến nhà họ Ngôn để cầu hôn, sẽ không gây phiền phức gì cho cô đâu "
Một người đàn trưởng thành như Cố Khải, đã đi qua bao sóng gió cuộc đời, làm cho giới tài chính nghe tên là phải kính nể, vậy mà lúc nói chuyện này, trong ánh mắt của anh vẫn còn có mấy phần ngượng ngùng
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa nhé!
Ps: Mn ghé sang nhìn mặt đứa con vừa lọt lòng của Sữa đi, bên ấy vắng tanh buồn quá