Một tuần lễ không thấy, có chút xấu hổ mà nhìn lén.
Diệp Phồn Tinh pha nước xong, đem nhóc bế lên, nói với Phó Cảnh Ngộ: " Anh đến phòng con đem quần áo của con tới đây đi."
Phó Cảnh Ngộ đứng lên, ngoan ngoãn làm theo.
Diệp Phồn Tinh ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ, hỏi: "Bảo bối ở nhà với bà nội có ngoan hay không?"
"Ngoan ạ."
Diệp Phồn Tinh đưa tay ra, giúp nhóc cởi quần áo, " Cởi ra nào."
Nhóc rất linh hoạt phối hợp Diệp Phồn Tinh, đem cánh tay từ trong tay áo lấy ra.
Lúc Phó Cảnh Ngộ trở về, liền thấy Diệp Phồn Tinh ngồi xổm ở bên bồn tắm, đem con trai thả trong bồn tắm, sợ con chìm xuống, cô còn cho con nằm lên phao.
Phó Cảnh Ngộ đem quần áo cầm vào, bỏ qua một bên, hướng về phía Diệp Phồn Tinh hỏi: "Có cần anh giúp không?"
Diệp Phồn Tinh nói: "Không cần, anh đi nghỉ ngơi đi, làm việc cả ngày chắc rất mệt mỏi rồi?"
"Cũng bình thường."
Phó Cảnh Ngộ cũng là một tuần không có gặp con trai rồi, anh đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, nhìn cô vợ nhỏ nhà mình.
Diệp Phồn Tinh chăm sóc con rất cẩn thận, cũng rất ôn nhu, không có giống như cô nhóc mới lớn bình thường ở trước mặt anh.
Bóng Đèn Nhỏ nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đứng đó lấy tay che con họa mi bé nhỏ lại, gào lên với Phó Cảnh Ngộ: " Bố đi ra ngoài."
Ghét bỏ cực kỳ!
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái, "Có ý gì?"
Dựa vào cái gì Diệp Phồn Tinh có thể nhìn mà anh lại không thể nhìn rồi hả?
Phó Cảnh Ngộ hiện tại bi thảm phát hiện, không chỉ Diệp Phồn Tinh thiên vị, liền con trai cũng có chút thiên vị.
Diệp Phồn Tinh cười giải thích với Phó Cảnh Ngộ: " Con xấu hổ mà anh, anh đi ra ngoài trước đi."
"Anh là cha ruột của nó cơ mà."
Dựa vào cái gì con trai mình mà mình không thể nhìn chứ?
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, cười một tiếng, " Em biết, có ai nói anh không phải đâu. Anh làm gì mà phải kích động như thế? Tắm rửa mà thôi, em tắm cho con là được."
Phó Cảnh Ngộ nói với Diệp Phồn Tinh: " Nó lớn như vậy rồi, sau này những loại chuyện như tắm rửa này, để cho anh làm cho."
Aaaaaaaa!
Hai cha con nhà này đáng yêu chết đi được
Ai cảm thấy giống mật thì giơ tay nào!