Tô Lâm Hoan biết Phó Cảnh Ngộ đang nói mình, có chút ủy khuất nói: "Cảnh Ngộ."
"Xem ra là trước đây giáo huấn còn chưa đủ đau, hôm nay đầu năm mùng một, cô Tô đã tìm tới cửa?" Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm nhìn lấy cô ta.
Ánh mắt của anh làm cho Tô Lâm Hoan cảm thấy đè nén.
Nếu như không phải đã đến bước đường cùng, Tô Lâm Hoan cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đến cầu xin Phó Cảnh Ngộ.
Cô ta lấy dũng khí nói: " Em cũng hết cách rồi nên mới phải tới cầu xin anh, anh Triết nhất định không chịu gặp em, anh có thể giúp em gọi điện thoại cho anh ấy được không?"
"Làm một người phụ nữ đã kết hôn rồi mà còn làm như vậy, hình như không tốt lắm đâu?" Phó Cảnh Ngộ chế nhạo nhìn lấy Tô Lâm Hoan, thật sự không biết nên nói cô ta ngây thơ hay là quá ngu xuẩn nữa.
Lúc trước, khi mà Ngôn Triết còn đối xử tốt với cô ta, cũng không biết cô ta đã bạc bẽo vô tình với Ngôn Triết như thế nào!
Mà bây giờ, lại bày ra bộ dạng lụy tình làm cho người ta nhìn vào phải cảm thấy nực cười.
Tô Lâm Hoan nói: " Em và Thịnh Hy chuẩn bị ly hôn rồi."
Phó Linh Lung ở một bên nhìn lấy Tô Lâm Hoan, chẳng qua chỉ than thở, chờ người nhà họ Tô tới đón cô ta. Chị nói với Phó Cảnh Ngộ: "Cảnh Ngộ, cậu cứ đi đâu thì đi, cứ giao cô ta cho chị xử lý."
Phó Cảnh Ngộ nghĩ đến tình cảnh bên kia của Thịnh Hy, cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ, anh đi tới, lấy điện thoại ra,gọi điện thoại cho Ngôn Triết ở ngay trước mặt Tô Lâm Hoan.